Manda nhìn cậu thanh niên khả nghi một cách đầy ẩn ý. Lần đầu tiên trong đời ông có cảm giác muốn tát vào mặt ai đó.
‘Kỵ sĩ quyết đấu mà không dùng kiếm? Vậy cậu định sử dụng thứ gì để đánh lại ta? Dùng đầu cậu sao? Trên đời này chỉ có duy nhất một kẻ đủ tư cách nói câu này với ta, buốn thay, người đó đã không còn trên đời này nữa…’
Tuy nhiên, Cơ Bạch không vứt kiếm vì tự cao tự đại. Lão Man đã quá quen thuộc với chiêu thức của anh. Nếu Cơ Bạch sử dụng kiếm, khó có thể tránh được sự nghi ngờ. Nếu ném kiếm đi, anh sẽ không cần phải lo những vấn đề này nữa.
Dù vậy, Cơ Bạch sẽ không lừa dối Manda.
Ông chú vẫn luôn là ông chú!
“…Thật là, nghé con mới đẻ không sợ cọp!” Manda hừ lạnh một tiếng. Ngay lập tức đạp về phía trước. Lưỡi kiếm ánh lên tia lạnh lẽo khi nó phi thẳng và nhằm tới nơi trọng yếu của Cơ Bạch- cổ họng.
Chiêu thức mở màn của Thánh Diệm kỵ sĩ, ‘The Scarlet Beheader’. Đây là chiêu thức mà nếu được thực hiện chính xác, nó chắc chắn sẽ lấy mạng mục tiêu. Manda muốn cho tên nhóc kiêu ngạo trước mặt này hiểu rằng, núi cao ắt có núi cao hơn. Nhưng ông không thực sự muốn lấy mạng cậu ta. Là một kỵ sĩ, việc lấy mạng thường dân vô tội là việc ông không bao giờ làm. Ông chỉ muốn dạy cho cậu ta một bài học, ông chắc chắn không vượt tầm kiểm soát và sẽ thu kiếm lại giữa chừng
Tuy nhiên, Manda vô cùng kinh ngạc khi Ultraman còn không thèm né đòn. Giống như một ngọn núi, anh ta vẫn đứng thẳng lưng ngay tại vị trí đó.
‘Quá ngông cuồng! Lão phu hôm nay phải dạy ngươi một bài học!’
Manda tập trung tâm trí. Hướng thanh trường kiếm vào Cơ Bạch nhanh như một tia sáng, đến nỗi anh còn có thể cảm nhận được độ lạnh của nó. Như thể nó sẽ đâm xuyên qua anh trong khoảnh khắc tiếp theo.
“Chà…Không khác gì lúc trước” Manda. Nó vẫn vô cùng hào nhoáng, nhưng… ‘
“Ăn năn tội lỗi của ngươi đi!!” Đẩy nhẹ cổ tay, Manda đưa chuôi kiếm về phía trước. Ánh mắt ông sắc như một lưỡi kiếm.
Lúc này, 3 người đứng ngoài cuộc không thể không nín thở.
Những chiếc lá cây bạch quả ngay lập tức bị tách làm đôi khi lưỡi kiếm chạm vào chúng. Tuy nhiên, trong mắt Ultraman, nó không khác một bản thu hình chuyển động chậm. Anh nhích đầu sang một bên, thanh trường kiếm lập tức đâm hụt.
‘Cái…?’
Manda khá kinh ngạc, ngay trong tích tắc, tốc độ Cơ Bạch gần như tăng trong nháy mắt. Ultraman vẫn bất động và đợi cho đến khi thanh kiếm của Manda chỉ cách anh chưa đầy 20cm. Anh ta đơn giản chỉ cần nhích nhẹ đầu và khiến cho đòn chớp nhoáng của Manda bị trượt.
Mặc dù trong lòng hoảng hốt, nhưng nó vẫn không ảnh hưởng đến tốc độ và sự nhạy bén khi truy đuổi của Manda. Đôi tay giữ thanh trường kiếm như đang nhảy múa, khiến từng làn gió nổi lên. Tuy vậy, Cơ Bạch lại tự như một con cá Chạch, mỗi nhát kiếm gần như đâm trúng anh, anh dễ dàng lắc nhẹ người và né tránh nó.
Mỗi đòn của Manda là sát chiêu gần như không thể né, nhưng chúng như đang bị xoay mòng mòng theo những chuyển động kỳ quặc của Ultraman.
‘Rắc rắc!’ Dưới lưỡi kiếm lạnh lùng, cái cây lớn sau lưng Cơ Bạch bị tỉa bớt cành và rụng gần hết lá, từng chiếc lá không ngừng rơi xuống thân thể của hai bóng người, cả hai bọn họ đều vừa đánh vừa lui.
“Tình huống này…là sao? Phải chăng Manda đạo sư cố tình nương tay khi biết tên kia không cầm vũ khí?” Hiệp sĩ tóc ngắn tròn xoe mắt khi theo dõi hai bóng người dưới tán cây bạch quả. Mắt không còn một tia khinh thường nào. Kẻ sau bộ đồ hóa trang, kẻ từng mang cảm giác buồn cười, giờ cũng mang sự khó đoàn trong mắt hắn ta.
“Không quan trọng hắn là ai. Có thể đánh ngang cơ sư phụ trong thời gian lâu như vậy, người này quả nhiên lợi hại.” Một kỵ sĩ khác nói bằng giọng thán phục.
‘Người này…là ai?!’ Câu hỏi này tràn ngập trong đầu Manda lúc này.
Mỗi đòn tốc kiếm của ông, những đòn mà ông tự hào là không có cơ hội để né tránh, luôn thất bại trong khoảnh khắc tiếp theo. Cơn mưa kiếm không thể làm xước Ultraman dù chỉ một chút. Như thể anh ta đã đoán trước được hành động của ông.
Trên thực tế, thắng bại đã quá rõ ràng.
Manda thừa biết mình đã thất bại thảm hại, nhưng ông không muốn, không hề muốn thừa nhận kết quả. Ông chỉ không thể hiểu tại sao mình lại thua
Ông chưa từng chịu thất bại như vậy kể từ khi người đó qua đời…
Sự đuối sức nhanh chóng của Manda không thể che lấp được trái tim đầy mâu thuẫn của ông. Cử động thì ngày càng trở nên chậm chạp, lưỡi kiếm thì mất đi vẻ sắc bén. Như một mũi tên đang ở cuối đường bay, nhưng dù vậy, ông vẫn tiếp tục vung kiếm
“Keng!” Chính lúc này, động tác của Manda mới dừng lại.
Khuôn mặt vô hồn của ông nhìn về phía trước và phát hiện một bao tay trắng đang nắm chặt thanh kiếm của ông.
“Trong trận đấu, nếu mất tập trung, thì cậu sẽ mất mạng.”
Giọng nói ồm ồm của Ultraman làm ông sững sờ. Câu nói quen thuộc này…khiến ông nhớ lại về người thầy quá cố…
Khi định thần lại, nhìn Ultraman trước mắt, sau đó nhìn lưỡi kiếm bị gắn chặt vào chiếc bao tay, ông thở dài chậm rãi. “Ta đã thua, đa tạ các hạ chỉ giáo.”
“Vậy, ta có thể đi ngay bây giờ không?” Cơ Bạch mỉm cười khi thả bàn tay đang nắm chuôi kiếm.
“Tiên sinh xin cứ tự nhiên…”
Bộ ba xung quanh bị sốc nặng khi theo dõi diễn biến cuộc chiến, họ hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, càng không hiểu kết quả của trận đấu.
“E-Eh? C-Cậu sẽ đi như vậy sao? Đợi chút đã cậu trai! Ta còn chưa biết tên cậu!” Người chủ tiệm mỳ vừa định thần lại, vội kêu lên.
“Không cần cảm tạ. Nếu ông muốn bày tỏ sự cảm kích, thì hãy cảm tạ miền đất ánh sáng của nơi xa xôi[note30980]!” Bóng lưng người đàn ông mặc đồ hóa trang đi thẳng về phía trước, không hề nhìn lại.
Không quan tâm đến cuộc thảo luận của những kỵ sĩ bên cạnh, Manda sững sờ nhìn bóng lưng đang rời đi. Mãi đến khi nó biến mất, ông mới từ từ định thần lại.