Truyện Ẩn Cư Ba Năm, Ra Ngục Thành Vô Địch - Bạch Long (full) : chương 36
"Cái tên xấu xí quê mùa nhà cậu, đây là nơi mà cậu nên tới à?". Thư ký tức giận nói với anh.
Văn Phong nghe thấy có tiếng động ở ngoài cửa, nhanh chóng mang mắt kiếng của mình lên, chờ đến lúc thấy rõ được người đến là ai, trong phút chốc toàn thân đều run lên, suýt chút nữa đã quỳ gối xuống ngay lập tức.
"Gia! Anh, anh ra ngoài rồi à!". Anh ta run run rẩy rẩy đi đến trước mặt Mạc Hiển, sau đó quỳ xuống mặt đất, đột nhiên dập đầu nhận sai.
Lúc này đây, Mạc Hiển mới nhận ra tên gia hỏa này, còn không phải là cái kẻ lưu lạc mà mình đã cứu ở Solomon vào ba năm trước sao!
Thậm chí đến cả lộ phí về nước cũng là Mạc Hiển đưa cho đối phương, nói một câu không dễ nghe thì chính là nếu không có Mạc Hiển thì cái mạng này của anh ta đã không còn rồi, sau khi về nước còn cho anh ta một trăm nghìn, để anh ta có thể tự mình giải quyết vấn đề của mình một chút mà cải tà quy chính.
Xem ra tên này không hề nghe lọt tai một chút gì cả!
Thấy anh ta nhận ra mình, Mạc Hiển ngồi ở trên sô pha gần đó, bắt chéo hai chân, lạnh giọng nói: "Không tệ nha nhìn bộ dạng hiện tại có vẻ sống rất tốt!"
"Là nhờ phúc của anh, đã kiếm được một chút ít, nếu là yêu cầu của gia, cho dù anh có muốn lên làm chủ tịch thì cả công ty này tôi giao cho anh cũng được!"
Văn Phong mang nụ tươi cười làm lành nói, sau đó nhanh chóng kêu thư ký kia đi pha trà
Tuy rằng thư ký không rõ Mạc Hiển rốt cuộc là người như thế nào, nhưng nhìn thấy Văn Phong khách khí đến như vậy, nói chuyện cũng vô cùng cẩn thận, trong nháy mắt cũng không dám chậm trễ.
Cô ta nhanh chóng đi đến lấy ra loại trà tốt nhất để pha, hơn nữa lúc đi đến trước mặt Mạc Hiển, còn làm ra vẻ vô cùng quyến rũ.
Đây đều là những người phụ nữ rất thực tế, ở trong mắt họ không có tình yêu, chỉ cần có tiền thì cô ấy chính là người phụ nữ của anh ta!
"Gia, sao anh lại đến Giang Châu thế! Không phải tôi đã nói, nếu anh có đến Giang Châu thì nhất định phải nói cho tôi biết, tất cả những gì mà tôi có trong ba năm này tất cả đều là nhờ có anh, nếu năm đó không có anh thì tôi làm gì có được ngày hôm nay!", Văn Phong nói bằng dáng vẻ cảm kích đến rơi nước mắt.
Nhưng Mạc Hiển chỉ lạnh lùng cười nói: "Nói ra thì rất dài, chúng ta nói thật ngắn gọn đi!"
Anh đứng dậy, lấy tờ giấy nợ đặt trên mặt bàn, gõ gõ lên tờ giấy đó: "Anh biết rồi đó, con người tôi cực kỳ không thích loại không biết điều! Anh đã chạm một chút đến điểm giới hạn của tôi!"
Lời này vừa nói ra, lông tơ ở trên người của Văn Phong đều dựng đứng hết cả lên.
"Trả! Tôi trả ngay lập tức!"
"Khất nợ lâu như vậy rồi, chỉ muốn trả lại giá gốc à?"
"Không không không, tôi bồi thường lại gấp đôi, bồi thường lại gấp đôi! Chỉ mong gia khoan hồng độ lượng, tha cho tôi lúc này, sau này tôi nhất định sẽ thay đổi triệt để để làm người một lần nữa, yên ổn làm chó săn ở bên cạnh của anh!"
"Ha ha!"
Mạc Hiển chỉ lạnh lùng cười: "Trước hết anh vẫn nên dạy người của mình cho thật tốt đi, anh còn chưa có đủ tư cách làm chó của tôi đâu!"
"..."
Ly trà này anh nhấp một hớp rồi đặt ở trên bàn, sau đó đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Chờ đến lúc bản thân chính mắt nhìn thấy Mạc Hiển lên thang máy rời đi rồi, lúc này Văn Phong mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Thư ký ở một bên nhỏ giọng hỏi: "Anh Phong, tên này là ai thế? Sao anh lại sợ anh ta đến như vậy!"
"Chuyện của bên trên cô đừng hỏi, đây là chuyện mà cấp bậc của cô có thể biết được đâu!". Văn Phong nhanh chóng cầm khăn giấy lau mồ hôi lạnh trên trán mình, trong lòng vẫn còn sợ hãi, nói: "Gia đến Giang Châu, chỉ sợ trong tương lai, mọi thứ ở chỗ này đều sẽ bị thay đổi!"
"...”
......
Lúc này trên tầng cao nhất của tập đoàn Phong Hoa.
Mạc Hiển vừa mới rời đi không lâu thì ở bên trong, ban lãnh đạo cấp cao đã triển khai cuộc họp hội đồng quản trị, ba mươi mấy cổ đông của tập đoàn đều tập trung hết ở trong phòng họp.
Hai ngày trước đó đã có thảo luận để cho nhà họ Chu tham gia đầu tư vào tập đoàn Phong Hoa, kết quả bị một phiếu phủ quyết của Tần Lan, ba mươi lăm cổ đông, hơn phân nửa là đồng ý, nhưng phiếu của chủ tịch lại có quyền phủ quyết.
Hôm nay triển khai cuộc họp hội đồng quản trị chính là để cảnh cáo, chủ tịch này không nghe lời, vậy thì cứ trực tiếp đổi một người biết nghe lời lên làm thay là được rồi.
"Chủ tịch Tần, hiện tại tỷ lệ ủng hộ của cô rất thấp, hơn nữa cổ phiếu mà cô sở hữu cũng đang giảm dần xuống!"
"Hiện tại vốn lưu động của công ty căn bản không có bao nhiêu cả, dự án thành bắc gần đây đã bị lộ ra, những người trên trong tương lai nhất định sẽ đầu tư mạnh vào trong thành bắc, chúng tôi muốn điều động tài chính để giành được hai mảnh đất!"
"Nhưng trước khi muốn mua đất ở thành bắc, tôi ở đây muốn xin hội đồng quản trị một chuyện, xét thấy số tiền nợ lớn cho bên ngoài vay của công ty vẫn chưa thu hồi được, tôi kiến nghị hủy bỏ chức vị chủ tịch của tiểu thư Tần Lan!"
"Tôi đồng ý!"
"Tôi cũng đồng ý!"
"...”
Trong nháy mắt, một phần ba số người trong đại sảnh đã bắt đầu giơ tay tỏ ý kiến, những người này căn bản đều là người thân cận với người của nhà họ Chu, chỉ cần đổi Tần Lan, thay một người có quan hệ tốt với nhà họ Chu để lên làm tân chủ tịch của tập đoàn Phong Hoa.
Vậy thì tất cả sáng chế độc quyền của công ty đều sẽ thuộc về nhà họ Chu!
Trong nháy mắt, Tần Lan từ chủ tịch biến thành một cổ đông!
Chỉ cần biểu quyết được nhất trí thông qua, những cổ phiếu trong tay mấy người này gộp lại sẽ nhiều hơn 0.2% so với cổ phiếu ở trong tay Tần Lan!
Nghe thì có thể thấy không nhiều lắm, nhưng chỉ cần một chút ít như vậy cũng đã đủ để cho cô mất đi quyền khống chế với tập đoàn Phong Hoa.
Từ từ, số người giơ tay biểu quyết từ một phần ba dần dần trở thành một phần hai.
"Đừng có quên, người của tôi đã đi thu lại tiền nợ ở bên ngoài, trước khi sự việc này kết thúc, mấy người không có quyền bãi miễn chức vụ của tôi!". Đôi tay của Tần Lan siết chặt góc bàn, trầm giọng nói.
Nghe được lời này, tức khắc mọi người đều cười ha ha.
Có bao nhiêu ngây thơ, bao nhiêu đáng yêu!
Đã là lúc nào rồi, mà cô lại còn trông cậy vào việc thu hồi nợ của khải lai điền sản ở bên ngoài, mấy ngàn vạn kia đã bị mọi người từ bỏ từ lâu rồi.
"Tôi nói này cô Tần, cô là bị khờ thật hay là đang giả ngốc thế hả?", đổng sự Từ cười ha ha, nói.
Mấy cổ đông chung quanh cũng không khỏi cười thầm.
Thật đúng là ngây thơ mà, đã đến nước này rồi còn giãy giụa hấp hối chống cự để làm gì, còn những người không tỏ thái độ kia cũng chỉ là vì để ý đến mặt mũi của cha Tần Lan, từ sau khi cha cô qua đời, những người chú, người bác này phần lớn đều ỷ vào cái gọi là kinh nghiệm và tuổi nghề, khi ở công ty bọn họ căn bản không hề nghe lọt tai lời của Tần Lan.
"Chưa đến lúc cuối cùng, thì ai cũng có thể là người thắng!". Sắc mặt Tần Lan âm trầm, lạnh lùng nói.
"Ha ha ha ha, cô vậy mà trông cậy vào một tên bảo vệ cỏn con có thể đi thu hồi lại được tiền nợ kia! Nếu tôi không đoán sai, thì chỉ sợ bây giờ tên bảo vệ nhỏ bé kia hẳn là đang nằm trong phòng cấp cứu của bệnh viện mất rồi!"
Đổng sự Từ mang vẻ mặt cười xấu xa, nói: "Tôi nói rồi, ai dám đánh cháu trai của tôi, tôi muốn cho nó gãy tay gãy chân cả đời ăn uống tiểu tiện đều phải ở trên giường, tôi nói được thì cũng sẽ làm được!"
Nghe được câu này, Tần Lan vẫn luôn nắm chặt điện thoại, sắc mặt vô cùng khó coi.
Đúng lúc này.
Từ ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.
"Ha ha, có lẽ phải làm cho người nào đó phải thất vọng rồi!"
Trong nháy mắt, ánh mắt của mọi người đều nhìn về hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy Mạc Hiển đẩy cửa, từ bên ngoài đi vào trong phòng họp.
Thấy bộ dáng bình yên vô sự của anh, người đàn ông trung niên mang mắt kính không khỏi cười lạnh, nói: "Cậu cũng đã về rồi, chắc cũng chưa đi đến đó đâu!"
"Tiền nợ mà bất động sản Khải Lai thiếu đều đã được trả hết, đây là chữ ký của ông chủ bọn họ! Vì để bày tỏ sự xin lỗi, bọn họ còn trả lại gấp đôi tiền nợ, tổng giám đốc Tần nói phòng tài vụ tra xem xem tiền nợ đã trả chưa, nếu còn chưa trả thì tôi sẽ đích thân đến đưa cái tên chó kia đến đây!". Mạc Hiển quay đầu nhìn cô một cái rồi nghiêm nghị cười nói: "Yên tâm, có tôi ở đây, không ai có thể làm lung lay địa vị của cô ở trong công ty được! Tôi đã nói rồi!"
Danh Sách Chương: