Truyện Ẩn Cư Ba Năm, Ra Ngục Thành Vô Địch - Bạch Long (full) : chương 41
Một câu nói khiến cô ấy chỉ biết nín lặng. Người ta chẳng qua là được lệnh bảo vệ cô ấy thôi, chỉ cần sự an toàn được đảm bảo, đời sống riêng tư của anh có liên quan gì đến cô ấy chứ?!
Điểm quan trọng nhất ở đây là, Tần Lan mới là người khăng khăng từ chối ngay từ đầu, sự thay đổi đột ngột này quả thật có chút bất hợp lý.
Chẳng lẽ cô ấy thích tên kia rồi ư?!
Không đâu không đâu, sao lại thế được!
Tần Lan vừa nghĩ vừa lắc đầu nguầy nguậy, có thể nhận ra trong lòng cô ấy đang rất xoắn xuýt.
“Hầy, tôi còn tưởng cô rất khác biệt, xem ra cô cũng giống như những cô gái khác mà thôi, chỉ say mê ngoại hình của tôi. Tại sao không ai chịu tìm hiểu nội tâm con người tôi thông qua vẻ ngoài đẹp trai của tôi kia chứ?”, Mạc Hiển vừa lắc đầu vừa nói với vẻ rối rắm.
Nghe vậy, Tần Lan lập tức trừng mắt nhìn anh: “Nằm mơ giữa ban ngày, cho dù anh là tên đàn ông duy nhất còn sót lại trên đời này, tôi cũng sẽ không bao giờ thích anh đâu!”
“Thế là em có cơ hội phải không?!”, đúng lúc này Trần Hân lại đổ dầu vào lửa: “Này thằng em, hay là chị theo đuổi cưng nhé?!”
Trần Hân nói vậy có khác gì là phá đám đâu!
Tần Lan giơ tay đánh Trần Hân một cái thật mạnh, chị em kiểu gì mà lại tranh thủ lúc người ta gặp khó khăn vậy hả!
“Cô?!”
Mạc Hiển đưa mắt nhìn cô ấy, chỉ cười cười mà chẳng nói gì.
“Anh có ý gì?! Chẳng lẽ tôi đây không xứng với anh à?! Anh có biết đàn ông theo đuổi tôi xếp hàng từ Thành Nam đến Thành Đông hay không! Tôi mà chịu hẹn hò với anh thì người được hời là anh đấy!”, Trần Hân vừa chống hông vừa hừ giọng.
Hôm nay Mạc Hiển đã chứng kiến sự hấp dẫn của Trần Hân khi ở trường rồi, nhưng điều khiến anh bất ngờ là, tuy Trần Hân rất ưa nhìn, nhưng để được gọi là hoa khôi ở đại học Giang Châu thì hơi quá!
Anh mới không về nước mấy năm thôi mà, chẳng lẽ trình độ thưởng thức đã giảm đến mức này ư?!
“Hay là tôi đưa ra một đề bài, nếu cô trả lời đúng, tôi sẽ cho cô cơ hội theo đuổi tôi nhé?!”, Mạc Hiển vừa nhìn cô ấy vừa cười đểu: “Bốn mươi nghìn nhân bốn mươi nghìn bằng bao nhiêu?!”
Cô ấy cứ tưởng tên này sẽ đưa ra bài toán gì đó khủng khiếp lắm, ít nhất cũng phải ngang ngửa câu trên bảng đen sáng nay, nhưng không ngờ anh chỉ hỏi một phép nhân đơn giản.
Thậm chí Trần Hân còn đáp ngay mà chẳng buồn suy nghĩ: “Một trăm sáu mươi nghìn! Anh kiểm tra tôi bằng một câu hỏi đơn giản như vậy ư?! Có rất nhiều cách để xúc phạm người khác, sao anh cứ phải chọn cách này chứ!”
Mạc Hiển và Tần Lan nghe xong đều ngây người.
Bốn mươi nghìn nhân với bốn mươi nghìn mà lại đáp là một trăm sáu mươi nghìn, sở hữu chỉ số thông minh như thế này thì có thể nói lời tạm biệt môn Toán rồi.
“Ờm, có lẽ việc cô cần làm không chỉ đơn giản là bổ não đâu!”
Anh cười gượng gạo: “Tôi thật sự không hiểu, chỉ số thông minh của cô như thế mà sao lại dám đi học Toán cao cấp?! Tuy đó chỉ là Toán học trình độ nhập môn, nhưng với cái chỉ số thông minh này thì đúng là làm khó cô quá rồi!”
Tần Lan ở bên cạnh nghe vậy cũng hơi sững sờ. Toán ở cấp bậc đại học không chỉ là kiến thức sau phương trình mà đã mở rộng ra những thứ cao thâm hơn, thế mà tên này lại bảo đấy chỉ là Toán nhập môn.
Chẳng lẽ, đây là sự khinh thường của thiên tài ư?!
“Không phải là một trăm sáu mươi nghìn sao?! Tôi trả lời sai à?”
Đến bây giờ Trần Hân vẫn khẳng định kết quả của mình là chính xác, sau khi Tần Lan ở bên cạnh lặng lẽ ghé vào tai nhắc nhở, cô ấy mới ngỡ ngàng ngộ ra.
“Đồ khốn! Anh chê tôi đần đấy hả?!”
Mạc Hiển vừa chuẩn bị vào bếp, nghe vậy bèn ngoái lại nhìn cô ấy: “Hay là tôi đưa ra một bài toán khác cho cô nhé?!”
“Cút đi!”
“Thế cô còn theo đuổi tôi không?!”
“Theo đuổi cái đầu anh, cút!”
“Vậy thì tôi yên tâm rồi!”
“…”
Dứt lời, Mạc Hiển xách nguyên liệu vào nhà bếp.
Trần Hân tức đến nỗi đá văng sọt rác trong phòng khách.
“Tên khốn khiếp, đừng để tôi có cơ hội xử lý anh!”
Tần Lan cũng lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ, đoạn ngồi xuống xô pha: “Thôi bỏ đi, hai chúng ta không phải là đối thủ của anh ấy đâu!”
Ban đầu Tần Lan cũng không tin cái tên này tài giỏi đến vậy, cho dù anh là thiên tài thì cũng ngần ấy năm trôi qua rồi, sự sắc bén có lẽ đã bị thời gian mài mòn từ lâu.
Nhưng sự thật đã chứng tỏ một điều, thiên tài sẽ luôn là thiên tài. Tài năng thiên bẩm mà anh đã thể hiện không phải là những thứ chỉ cần đọc sách là chứng minh được.
“Xí, em không tin là em không trị được tên đấy!”, Trần Hân đấm vào ghế xô pha, bực bội nói: “Chị Lan, túi thuốc diệt chuột mà em mua lần trước vẫn còn chứ?!”
“Hử?!”
Tần Lan ngẩng phắt đầu, nhỏ giọng hỏi cô ấy: “‘Em tính làm gì?! Đừng nói là em muốn bỏ thuốc nhé?! Thuốc chuột sẽ gây chết người đấy!”
“Không phải là thuốc chuột, lúc mua thuốc, em còn mua thêm một gói thuốc xổ nữa, tên là ‘Xổ nghìn dặm’!”
Hai cô gái nhìn nhau, tựa như vừa nhất trí chuyện gì đó.
Mở ngăn kéo, lấy ra một cái túi nhựa đựng đầy bột trắng.
“Hân à, làm vậy… không hay lắm đâu?! Ngộ nhỡ gây chết người thì phải làm sao!”, Tần Lan vừa nhìn thứ bột kia vừa lo lắng nói.
Trần Hân cười hê hê đầy gian manh: “Chị Lan à, tên đó suốt ngày bắt nạt chúng ta. Phải trừng phạt anh ta một lần, thuốc xổ nghìn dặm này của em sẽ khiến anh ta ‘nở hoa’ cả ngày hôm nay!”
“Nhưng…”
“Ai da, chị có học y mà, nguyên liệu của thuốc xổ là ba đậu, dùng để làm sạch đường ruột, uống nhiều nước là có thể giảm đau ngay, không gây chết người được đâu!”
“…”
Chẳng bao lâu sau, trong bếp vẳng đến tiếng các loại chai lọ va chạm nhau.
Mười phút sau, Mạc Hiển bưng ra một con cua hoàng đế xốt dầu, anh tách từng càng cua và từng miếng thịt ra.
Thêm tỏi, hành lá và gừng băm nhuyễn, rắc gia vị rồi đổ dầu sôi trực tiếp lên trên, cua sẽ chuyển sang màu đỏ ngay lập tức.
“Hết rượu nấu ăn rồi, đi mua rượu giúp tôi đi!”, Mạc Hiển vừa nhìn Tần Lan vừa nhẹ giọng nói.
“Tôi?!”, Tần Lan chỉ vào mũi mình: “Anh ra lệnh cho tôi ư?!”
Anh ném thẳng hai mươi tệ xuống bàn, cười nhẹ: “Ở công ty, cô là chủ, nhưng ở nhà, cô là người của tôi! Phải nghe lời tôi, hiểu chưa?!”
“Ai là người của anh hả!”
“Cô ăn cơm của tôi thì là người phụ nữ của tôi, dù sao bụng của cô cũng đã bị tôi làm to lên không chỉ một lần. Yên tâm đi, anh đây không phải là người đàn ông bạc tình bạc nghĩa đâu!”
“Anh! Này, tôi chỉ ăn vài bữa cơm do anh nấu thôi, đừng nói như thể chúng ta xảy ra chuyện gì đó được không!”
“Cô gái à, cô thật là tham lam, được ăn cơm do tôi nấu đã là may mắn lắm rồi, thế mà cô còn ảo tưởng xảy ra chuyện gì đó với tôi ư?!”
“…”
Tần Lan tức giận cầm gối ném thẳng về phía anh.
Nhưng Mạc Hiển rất nhanh nhẹn, nhoáng một cái tránh được ngay.
“Đi mua rượu đi, nồi của tôi sắp cháy rồi, đừng lãng phí nguyên liệu của tôi nữa!”. Mạc Hiển xua tay bảo, giọng điệu rõ là ra lệnh.
Dù gì Tần Lan cũng là người chủ quản lý mấy trăm nhân viên, xưa giờ luôn là cô ấy ra lệnh cho kẻ khác, từ khi nào lại có người ra lệnh cho cô ấy chứ!
Điều quan trọng nhất là tên này vẫn đang làm việc dưới quyền cô ấy, hôm nay còn suýt mất việc, thế mà bây giờ lại ra lệnh cho cô ấy ư?!
Danh Sách Chương: