“Người cô nói có thể một giây đàn được 12 phím à?”, anh tò mò nhỏ giọng hỏi.
Trần Hân nghe giọng của anh thì tay chống nạnh phản bác: “Anh biết điều này nghĩa là gì không? Đó là người giữ kỷ lục thế giới, anh có thể làm được trong một giây sao? Một giây của người ta có thể bấm 12 phím, đó đã đạt tới cực hạn của nhân loại!”
“Cực hạn? Nếu tôi cho cô biết có người đàn được 16 phím trong một giây thì sao?”
“Không thể nào, Nueva chỉ có thể đàn 12, người anh nói không tồn tại!”
“...”
Bây giờ Mạc Hiển đã có thể chắc chắn.
Đây chính là thiên tài âm nhạc chán nản mà mình đã gặp năm xưa, còn ngày đêm cầu xin mình chỉ điểm mà mới chỉ bảo được một chút, từ một giây 9 phím tăng lên được một giây 12 phím.
Nghe nói người này có thành tựu không tệ.
Chẳng ngờ giờ lại chạy tới Giang Châu tổ chức buổi biểu diễn!
“Hình như vé khó mua lắm, cuối tháng này anh ta mới tới Giang Châu mà vé đã bán hết rồi! Hầy, hình như còn được một tấm poster do anh ta ký tặng nữa! Một thiên tài âm nhạc xuất sắc, nhất định rất khó để gặp mặt!”, Tần Lan vừa bóp vai cho Mạc Hiển vừa nhủ thầm.
“Vài cái kỹ thuật hạng ba mà cũng gọi là thiên tài xuất sắc à!”
Mạc Hiển vô cảm nói.
Nếu không phải mình tốn cả buổi sáng để chỉ bảo, cả đời này tên kia đừng mơ có được thành tựu gì.
Lúc này.
Anh chú ý tới trên vách tường xuất hiện một chấm đỏ nhỏ.
Đây chẳng phải là đèn hồng ngoại của súng bắn tỉa sao?
“Được rồi, đừng bóp nữa! Rửa chén đi, tôi ra ngoài đi dạo một chút!”, Mạc Hiển khởi động tay rồi nói.
Tần Lan giận dỗi dậm chân, cô chưa từng bị ai sai sử như thế đâu.
Khi cô vừa đứng lên, bình hoa trang trí cách đó không xa chợt vỡ tan tành.
Như là bị cái gì đó bắn trúng, Trần Hân vội đóng cửa, tắt đèn.
“Hình như bên ngoài có người!”
Trần Hân cảnh giác nhỏ giọng nói.
Ngoài cửa.
Mạc Hiển đứng trên lối đi nhỏ, rút ra điếu thuốc, nhóm lửa.
Trong bóng tối không thấy năm ngón tay này, ngọn lửa là mục tiêu nổi bật nhất.
“Buổi tối không lo đi ngủ, mấy anh trai có chuyện gì à?”
Trong khu rừng nhỏ của khu nhà, vài bóng đen nhanh chóng di chuyển rồi xuất hiện.
Tốc độ rất nhanh, rất khẽ, còn dính chút nước bùn.
Trong đó có một kẻ muốn leo vào biệt thự, Mạc Hiển thấy thì dùng chân hất cục đá trên đất, đá sang đó.
“Chàng trai, chuyện này không dính thì không chịu nổi à?”, một người mặc đồ đen trầm giọng nói.