Càng đừng nói là người như Mạc Hiển!
Cũng khó trách người ta coi thường mấy trăm triệu thù lao, loại người có tuyệt kỹ này, thù lao có chút như thế thì họ chẳng quan tâm đâu.
Nếu không phải Khương Minh thông minh, chỉ sợ hôm qua bọn họ đã đuổi Mạc Hiển đi từ lâu rồi.
Anh Hắc đứng ở cửa nghe được cậu Khương luôn gọi Mạc Hiển là anh Mạc thì miệng há hốc.
"Anh Mạc, nếu tôi vào ngồi thì anh không thấy phiền chứ?", Khương Minh nhìn anh, khách khí hỏi.
"Mời!"
"Muốn uống gì không?"
"Nếu không thì uống chút cà phê?"
Anh Hắc lập tức sửng sốt một chút, chỗ này của anh ta làm gì mà có cà phê, chỗ này chỉ có trà loại năm đồng một gói thôi.
Dùng cái loại này để đãi khách chỉ sợ là có chút không thích hợp.
Mạc Hiển ngoắc tay với Tần Lan đang ở bên ngoài cửa: "Đi mua cà phê!"
"Tôi?". Cô kinh ngạc chỉ vào bản thân.
Mẹ nhà anh!
Bản thân mình là chủ tịch công ty, anh ta là một bảo vệ, thế mà lại ra lệnh cho mình ở trước mặt nhiều người như thế!
"Đi mau! Cho mọi người mỗi người một ly, nhớ kỹ, tôi chỉ uống Cappuccino ½ đường!", Mạc Hiển nhìn cô, nhẹ giọng nói: "Mau đi đi!"
Tất cả mọi người đều nín thở.
Ngay cả Khương Minh cũng âm thầm tự trách mình, uống gì không uống, lại cố tình ở đây muốn uống cà phê!
Anh ta nhớ ngày hôm qua lúc Tần Lan tức giận đã đập hết mấy triệu tiền đồ cổ của mình!
Đừng để vì mình mà khiến hai người lại cãi nhau, bản thân nhất định sẽ là tội nhân.
"Đợi một lát, tôi đi liền đây!"
Tần Lan cắn răng trừng mắt nhìn Mạc Hiển một cái.
Hừ!
Ba ngày sau, bà đây muốn xử đẹp anh!
Tất cả mọi người trong phòng bảo vệ đều ngơ ngác.
Đường đường là chủ tịch của một công ty, thế mà lại bị sai sử trước mặt nhiều người như nhân viên bán trà sữa, hơn nữa lại còn mua cho mỗi người trong phòng bảo vệ một ly.
Thế mà Tần Lan lại còn ngoan ngoãn đi!
Tất cả mọi người không khỏi yên lặng giơ ngón cái với Mạc Hiển.
"Anh Mạc, thế này… hình như không ổn lắm nhỉ!". Vẻ mặt Khương Minh xấu hổ, cười cười nói.
"Không có việc gì! Phụ nữ không thể quá nuông chiều được!"
Anh buông tay, khẽ cười nói: "Ăn bám thì phải chắt lọc tinh hoa mà ăn!"
"Hay! Đúng là thâm thuý!"
"..."
Những người khác cũng rất thức thời mà đi ra ngoài, lúc này nếu không đi thì thật sự là không hiểu quy củ.
Hơn mười phút trôi qua.
Tần Lan xách theo rất nhiều ly cà phê, thậm chí khi cô đưa cho bọn anh Hắc, tất cả mọi người còn chưa tin rằng chuyện này là sự thật!
Phỏng chừng mấy người cấp cao trên công ty, còn chưa từng uống cà phê đích thân chủ tịch đưa đâu.
Hơn nữa, sau khi đưa cà phê cho bọn họ, trong tay Tần Lan bưng hai ly cà phê cũng không vội vã đi vào, ngược lại lại đứng chờ ở bên cửa.
Chi nha!
Lúc này, Khương Minh và Mạc Hiển vừa nói vừa cười đi ra.
"Vẫn là anh Mạc hào phóng rộng rãi, cảm ơn, cảm ơn!"
Anh xưa tay khẽ cười nói: "Yên tâm, dựa theo phương thuốc của tôi thì sẽ không có vấn đề gì lớn!"
Thấy hai người bọn họ ra, Tần Lan mới đưa cà phê sang.
Sau khi Mạc Hiển uống một hớp thì đưa cốc cho cô: "Uống dở qua, còn dư lại cô uống đi!"
Chỉ là vừa mới đi hai bước, sau đó cô đột nhiên ý thức được rồi quay đầu lại nhìn anh: "Từ từ! Tên khốn, rốt cuộc là ai là người làm công, ai là chủ hả?"