Người đàn ông mặc vest đen dẫn đầu cung kính đưa cuốn sổ nhỏ màu đỏ lại cho Mạc Hiển.
“Ồ, xem ra thẻ học sinh của tôi cũng khá hữu dụng đó chứ!”, Mạc Hiển xòe tay ra cười tủm tỉm với dáng vẻ xấu xa nói.
Tần Binh lập tức nhìn anh bằng vẻ mặt không thể tin được: “Làm sao có thể! Cậu đưa một tấm thẻ học sinh rách nát mà cũng vào được sao? Tôi nói này, mấy người có mắt không vậy?”
“Mời tất cả những người không liên quan rời khỏi nơi này!”. Người đàn ông cao to dẫn đầu chỉ liếc nhìn Tần Binh một cái, lạnh lùng nói.
“Mẹ nó, ánh mắt này là sao? Tôi chính là người nhà họ Tần!”
“Hôm nay cho dù cậu là cha của ông trời, thì không có giấy thông hành cậu cũng không được vào!”
“Tôi càng muốn vào đó!!”
Nói xong, tên Tần Binh này ngu ngốc đến mức muốn xông vào thử, nhưng cuối cùng, còn chưa kịp xông vào vòng chăng dây đỏ kia, thì những người mặc vest đen đã đồng loạt móc súng từ trong tay áo ra.
Cứ như vậy, họ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Tần Binh.
Trong phút chốc, khí chất kiêu ngạo vừa rồi của anh ta lập tức tiêu tan, hoàn toàn trái ngược với bộ dạng trước đó.
Mạc Hiển quay đầu lại, lạnh lùng liếc nhìn anh ta.
Ha ha!
Đồ bỏ đi!
Chỉ có vậy thôi sao?
Thấy anh ta dám xông vào đây, còn tưởng anh ta là một người đàn ông thực thụ, không ngờ lúc bị súng chĩa vào đầu, anh ta lại sợ đến tè ra quần!
Thực sự là tè ra quần, có lẽ trong đời anh ta chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy!
“Được rồi được rồi, đừng dọa trẻ con!”, Mạc Hiển đứng trong vòng dây đỏ, xua tay cười nói.
Sáu gã đàn ông cường tráng này đột nhiên đồng loạt hạ tay xuống, cung kính gật đầu với Mạc Hiển.
Tần Binh sợ tới mức hai chân có chút tê dại, hơn nữa thật sự có nước từ giữa háng chảy xuống, từ khoảng cách xa như vậy cũng có thể ngửi thấy mùi khai đó.
“Người anh em à, chúng tôi sẽ chờ anh ở trong đó! Còn nữa, anh trở về thay quần đi, bẩn quá nha!”, Mạc Hiển bịt mũi, vẻ mặt chán ghét nói.
Ngay cả Tần Lan cũng che miệng bật cười ra tiếng.
“Chờ đó! Các người chờ đó cho tôi!”
Bình tĩnh lại một lát, Tần Binh mới hít sâu vài hơi, tức giận nhìn anh nói.
Nhưng Mạc Hiển cũng không thèm để ý tới anh ta, mà dẫn đi vào bên trong.
Trên đường đi, ánh mắt của Tần Lan không hề rời khỏi anh.
Vẻ mặt cô rất ngạc nhiên, thậm chí còn nhìn người đàn ông này bằng đôi mắt không thể nhìn thấu anh!
“Cuối cùng cũng nhận ra tôi quá đẹp trai sao?”, Mạc Hiển nhìn cô rồi cười nói.
“Ọe--!”
Tần Lan nôn khan một cái.
Anh nhanh chóng đưa tay sợ nhẹ vào bụng Tần Lan.
Nếu là trước kia anh dám làm vậy, Tần Lan đã đá anh bay ra xa từ lâu, cô chưa bao giờ để bất kỳ người đàn ông nào đến gần mình như vậy, tên này thì mẹ nó hay rồi, còn trực tiếp táy máy tay chân.
“Làm gì vậy? !”
Mạc Hiển cười tà ác nói: “Cứ sinh ra đi! Nếu không phải của tôi, tôi cũng nuôi!”
“Nuôi cái gì?