Người thanh niên áo tây giày da ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi:”Cái gì gọi là tuyệt sát huyệt?”
“Chôn ở chỗ này, vợ con ly tán, cha mẹ đều chết, vĩnh viễn không thể đổi đời! Cái này... Sao có thể chứ! Tôi xem rõ ràng là long huyệt!”
Mạc Hiển lấy lại ba nén hương kia ném vào trong ngọn lửa: “Giả sơn giả thủy đều là thủ thuật che mắt mà thôi! Sư phụ tôi chính là lo có người vào nhầm huyệt này, cho nên sau khi chết mới chôn ở nơi này! Mệnh cách thuần dương, hơn nữa không có con cái, người liêm khiết mới có thể chôn ở huyệt này!”
“Này... Trên đời thực sự có huyệt tuyệt sát sao?”
“Với tu vi này của ông, những điều không biết còn nhiều lắm! Nếu các ông không nghe khuyên, thì cứ đào sư phụ tôi lên, chôn xuống thử liền sẽ biết ngay!”
Huyệt tuyệt sát bên ngoài ngụy trang ra một loại giả tưởng tử khí đông lai*, rồng bay về trời, phượng hoàng về tổ, hiện tại cái gì cũng đều có thể làm giả, huyệt vị này có gì mà không được?
*Tử khí đông lai (紫气东来): đem lại điều lành
Anh đã nói như vậy rồi, mặc kệ huyệt vị này có phải huyệt tuyệt sát không, đoán chừng cũng sẽ không dùng chỗ này nữa.
“Anh bạn trẻ, vừa rồi đã đắc tội, tôi tài hèn học ít mong cậu lượng thứ, chỉ là tôi không hiểu, Giang Châu phong thuỷ tốt đẹp, sao lại xuất hiện một huyệt tuyệt sát?”, Vương Bình An chạy nhanh lên phía trước, hai tay chắp tay thi lễ cung kính cúi người: “Mong tiền bối chỉ điểm!”
Mạc Hiển khoát tay áo chán chường nói: “Tôi không có nhiều hứng thú với phong thủy huyền học, chỉ học mấy tháng mà thôi, một điều đơn giản như vậy ông cũng không nhìn ra sao? Học bao lâu rồi?”
“Mười... Mười tám năm!”
“Mười tám năm? Ông học cái kiểu gì! Tôi từng gặp người thiên phú không tốt, nhưng thực sự chưa gặp ngu ngốc bẩm sinh như ông!”
“....”
Người thanh niên bên cạnh nhìn thấy Vương Bình An bị giáo huấn giống như cháu trai thì cũng hết sức ngạc nhiên.
Kỳ thực ông ta rất có tiếng trong giới quyền quý Giang Châu, phong thuỷ huyền học, phong thuỷ linh dị, đều tinh thông, sờ mặt xem tướng càng là xuất thần nhập hóa, thậm chí đảm nhiệm chức hội trưởng hiệp hội Đạo gia Giang Châu.
Hôm nay lại bị một người trẻ tuổi giáo huấn như cháu trai.
“Nếu tôi không đoán sai, phía Đông Nam hẳn là ngọn núi đã bị đào rỗng sửa đường, giống như cơ thể con người một tiễn xuyên tim, đây là một tuyệt huyệt, người nào chôn người đó chết! Được rồi, các ông mời cứ tự nhiên đi, tôi còn có việc đi trước đây!”, Mạc Hiển khoát tay áo nhẹ giọng nói.
Vương Bình An bụp một tiếng liền quỳ gối trên mặt đất: “Mong đại sư nhận tôi làm đồ đệ, tôi nhất định sẽ khiêm tốn học hỏi!”
“Đã nói rồi, tôi chỉ học ba tháng, so với sư phụ tôi còn kém xa! Ông vẫn là mời người cao minh đi!”
“Không thể nào, thời gian ba tháng sao có thể học được phong thuỷ định huyệt, vọng khí xem vận? Tôi học mười tám năm, đều vẫn có lúc xem không chính xác!”
“Đó là do ông ngốc, con người vốn chia ba sáu chín bậc! Nếu cố gắng có tác dụng, còn cần thiên tài làm gì?”
“...”
Nói xong, Mạc Hiển bước lớn chuẩn bị rời đi.
Người thanh niên mặc âu phục vẫn luôn im lặng không nói kia chạy nhanh chắn đường anh: “Anh bạn xin dừng bước!”
“Còn có việc?”. Anh hơi quay đầu lại liếc nhìn người này hỏi với giọng lạnh lùng.
“Đây là danh thiếp của tôi, nếu ở Giang Châu có cái gì cần giúp đỡ, cứ tìm tôi bất cứ lúc nào! Tôi họ Khương, tên Khương Minh!”
Mạc Hiển nhận tấm danh thiếp liếc nhìn, bên trên chỉ có số điện thoại, tên, không có gì khác.
Xem ra, là người trong gia tộc nào đó, bình thường cái này thuộc cách thức liên lạc riêng rồi.
“Tại đất Giang Châu này, báo tên của anh có tác dụng không?”
Khương Minh lúng túng gật gật đầu:”Có chút tác dụng!”
“Tôi nhìn sắc mặt anh không tốt lắm, trong nhà có người sinh bệnh nặng đúng không? Đừng khám tây y, tìm trung y đi! Nhưng mà...”
Tiếp tục ủng hộ Tamlinh247.com.vn ra thêm nhiều truyện mới phục vụ các bạn nha !