Truyện Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch : chương 5 - game kinh dị hả?
Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch
-
Bạch Long
Chương 5 - Game kinh dị hả?
“Cậu cứ xem phòng đi, có gì còn thiếu cứ nói với tôi” Tấn Lộc nói đoạn định quay đi nhưng chợt nhớ ra
gì đó
“Cậu còn chóng mặt hay gì không?”
Thanh Phong cười cười, cảm ơn thiện ý của người kia “Không sao, tôi ổn nhiều rồi”
Tấn Lộc gật đầu, đóng cửa lại cho người nọ nghỉ ngơi, hắn cũng có việc cần làm, công vụ bề bộn.
Cậu biết người nọ đã đi xa nên chẳng cần tỏ vẻ cẩn trọng gì cứ thản nhiên nằm xuống giường nhắm mắt lại
nghỉ ngơi. Nói ổn với người nọ chỉ là lời khách sáo, làm sao mà ổn cho được cơ chứ, đến giờ đầu và bao tử của cậu vẫn còn kháng nghị không ngừng cồn cào không thôi, rất khó chịu.
“Cậu ta sao rồi?” Hoàng Bách lật xem hồ sơ báo cáo tháng này, mặt không thèm ngước lên, chỉ nhàn nhạt hỏi cho có lệ.
“Đã ổn, chỗ nghỉ ngơi đã được sắp xếp ổn thỏa”
“Còn bên công ty cũ và việc của lão già kia thì sao?”
“Bên công ty đó yêu cầu bồi thường hợp đồng lao động còn bên ông chủ Tài bảo phải đèn bù viện phí”
Hoàng Bách cũng chẳng lạ gì trước tác phong của bọn họ, hắn hơi nới cà vạt ra một chút như có như không nói “ Bọn họ còn đòi hỏi bồi thường hợp đồng sao? Cậu đưa cho bọn họ đọc điều khoản trong luật lao động đi”
Đặt tệp hồ sơ đã xem xong sang một bên, Hoàng Bách ngồi thẳng người dậy đan hai tay vào nhau, ánh mắt
nhìn vào màn hình máy tính đen thui trước mặt “Còn nếu không được nữa, chúng ta cũng nên hù dọa bọn họ một chút”
Tấn Lộc hiểu ý ông chủ, lập tức gật đầu đã hiểu.
Thấy đã không còn việc gì nữa, Hoàng Bách ra hiệu cho trợ lí của mình có thể rời đi nhưng đợi một lúc
lâu vẫn không thấy người kia có động tĩnh gì. Hắn khó chịu nhìn trợ lí của mình với con mắt thăm dò, cũng đã hợp tác làm việc với nhau lâu đến như vậy rồi làm sao hắn không hiểu tính tên kia.
“Cậu còn gì muốn nói sao?”
Tấn Lộc đang đợi lời này của ông chủ “Vâng, cũng không có gì….chỉ là…sếp cũng say xe sao?” càng về sau lời càng nhỏ.
Hoàng Bách cởi nút tay áo mình ra, xoắn lên, Tấn Lộc thấy động tác này biết mình toang rồi, toang thật rồi.
“Cậu cần đi ngửi lại cái mùi trong xe lúc đó không? Tôi chưa thấy ai ăn mà dồn cái bọc mấy ngày không quăng đi, để đó cho tôi ngửi, cậu thử tưởng tượng xem nó sẽ kinh đến mức nào hả?”
Hoàng Bách đứng lên, nhấc tập hồ sơ đi về phía trợ lí của hắn “Cần cho cậu nghỉ đi khám mũi không?” hắn
đập tập hồ sơ vào lòng ngực của Tấn Lộc “Hồ sơ cậu bỏ quên ở phòng tôi ba ngày trước”
Trợ lí gật đầu, trong lòng lá gan cũng đã héo nhanh chóng cầm chặt tệp hồ sơ đi ra ngoài nhẹ nhàng đóng
cửa lại. Lúc này, trong đầu hắn không khỏi suy nghĩ đến việc cái bịch đựng bánh mì mình quăng trong hộc ô tô, rõ ràng lúc đó cũng có hắn ở đó nếu thật sự khó ngửi như vậy đáng lẽ hắn cũng phải có phản ứng như sếp hắn chứ ta? Tại sao hắn vẫn bình thường. Tấn Lộc suy đi nghĩ lại vẫn không hiểu, nên cũng chẳng muốn nghĩ nữa, lần sau hắn sẽ rút kinh nghiệm.
Đợi trợ lí mình đi xa, Hoàng Bách mới lấy tay lên đỡ trán mình. Đúng thật là phiền mà, đã lụm về một cục
nợ giờ còn phải giải quyết hợp đồng công ty cũ của cậu ta nữa, làm như hắn đây
rảnh quá nên ông trời giao thêm công việc cho hắn làm vậy.
Hắn đưa tay xoa trán, biết sao được lỡ lụm người ta về rồi thì lo cho trót vậy.
⸙⸑⸙⸑⸙
Thanh Phong ở trong phòng ngủ một giấc đến tận trưa, cậu mới lờ mờ tỉnh dậy xoa đầu mình thơ thẩn
nhìn xung quanh. Sao nơi này lạ quá vậy? Ngồi một lúc lâu cậu mới nhớ ra mình đang ở chung cư được cấp cho nhân viên của công ty ADC.
Thanh Phong thở dài một hơi, kẽ vuốt ngực mình rồi chợt nhớ ra một chuyện quan trọng, mình chưa báo với
người nhà việc chuyển công tác. Mở điện thoại lên, nhanh chóng điện thoại báo cho gia đình biết, ba mẹ, em gái không nói gì cho đến khi điện báo tin cho anh Chiến.
“Em nói cái gì? Sao đột ngột vậy, em đang ở đâu?” Xuân Chiến đang sửa máy game nhận được điện thoại của
thằng em không khỏi giật mình, làm sao mà mới có một ngày mà lại có thay đổi nhiều như vậy?
“Có phải em gây sự gì rồi không? Hay đã xảy ra chuyện gì?” Nhất định có điều gì đó ẩn khuất trong đây.
Thanh Phong định lấp liếm cho qua việc đánh lão già kia ở khách sạn nhưng bị anh mình liên tục hỏi ép, đến
cuối cùng cậu cũng khai ra là do mình gây chuyện có người hốt vỏ giùm nên đành theo người ta.
“Em hay lắm, sao em không điện cho anh?” Hắn thật sự bực thằng em này, có chuyện gì không bao giờ báo cho hắn biết chỉ toàn để tự mình xử lí rồi mọi chuyện đều hỏng bét cả.
“Em sợ phiền anh” Giọng Thanh Phong lí nhí, cậu biết anh cậu thực sự đang tức giận
“Em đang ở đâu? Gửi địa chỉ đi anh đến đó”
Thanh Phong định nói không cần nhưng chợt nghe giọng anh mình nhẹ đi
“Em không tin tưởng anh sao? Chúng ta là anh em”
Dù sao, công việc trước đây cũng là do chính người anh này tìm rồi đưa em mình vào làm. Lúc đó, hắn tưởng công ty đó làm ăn đàng hoàng nên hết lòng tin tưởng, ai dè lại đẩy chính em mình vào hố lửa. Em hắn làm vậy tuy không sai nhưng có hơi lỗ mãng, nếu công ty ADC gì đó có thể giải quyết ổn thỏa cho em mình được thì quá tốt nhưng lỡ không được…vẫn nên để cho hắn ra mặt.
“Dạ” Cậu nhẹ đáp lại với anh mình, rồi cúp máy
Xuân Chiến là anh cậu nhưng giữa hai người không có quan hệ huyết thống, cha mẹ của Xuân Chiến đã mất
trong một vụ tai nạn lao động vào năm anh ấy mười hai tuổi. Ba mẹ cậu vì thương đứa trẻ mới mười mấy tuổi đầu phải chịu ảnh mồ côi không có ai chăm sóc nên đã đem anh về, khi ấy Thanh Phong vừa lên sáu tuổi.
Xuân Chiến tự biết mình chịu ơn người khác nên luôn cố gắng học tập trau dồi bản thân, có thời gian rảnh
điều xin việc đi làm thêm, có mấy lần bị ba mẹ cậu bắt được về nhà cả hai người chỉ biết ngậm ngùi chùi nước mắt. Thanh Phong sau đó hiểu chuyện cũng xin đi làm thêm nhưng luôn bị anh Chiến bắt về nhà, anh ấy bảo sau cậu phải tiếp tục đi học.
Anh Chiến sau khi tốt nghiệp cấp ba không đi học tiếp nữa mặc dù điểm thi của anh ấy lúc đó rất cao, ba mẹ không muốn anh ấy chịu thiệt nên hết lời khuyên can nhưng anh ấy chỉ cười lắc đầu. Anh ấy chọn đi làm ở tiệm game một thời gian thì đi học sửa chữa máy tính, thiết bị điện tử rồi sau đó không lâu được ông chủ thương tình sang tên bán giá rẻ tiệm game đó cho anh ấy. Anh Chiến thật sự rất giỏi, nếu cho anh ấy học tập đàng hoàng tới nơi tới chốn có lẽ bây giờ gia đình cậu sẽ tốt hơn rất nhiều. Chính vì sự áy náy này khiến Thanh Phong luôn không muốn làm phiền anh, cậu luôn muốn tự mình nỗ lực nhưng không biết do cuộc đời trêu người hay do cái tính của cậu, luôn gây ra chuyện không hay hên là còn em gái cậu cứu vớt được đôi chút.
“Cốc, cốc, cốc” tiếng gõ cửa vang lên, Thanh Phong biết có người tìm mình nên tức tốc sửa soạn lại bản thân mới đi ra mở cửa.
“Anh Lộc, anh tìm em có chuyện gì sao?” Thanh Phong ấn tượng với người trước mặt này, buổi tối ở khách sạn với cả buổi sáng này anh ấy đều nhiệt tình giúp đỡ cậu.
“À, cậu chưa ăn cơm trưa nên tôi muốn gọi cậu đi cùng với lại buổi chiều này, tôi sẽ dẫn cậu đi xem phòng máy”
“Thật sao?” Thanh Phong vui mừng ra mặt, hai mắt hiện rõ sự háo hức.
Nhà ăn của công ty ADC rất rộng, đồ ăn phục vụ thực sự khá là phong phú, trình tự xếp hàng lấy muỗng đũa cũng khác xa với công ty cũ cậu từng làm nên cứ đứng chần chừ mãi, sợ làm sai sẽ bị cười cho. Tấn Lộc hiểu tâm lí của người nọ nên ân cần đứng kế bên hướng dẫn, người mới mà ai cũng phải trải qua giây phút bỡ ngỡ khi hòa nhập môi trường mới thôi.
Tấn Lộc lấy món xong liền kiếm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, đợi Thanh Phong lấy món xong thì hay người cùng
nhau dùng cơm trưa.
“Cậu hồi đó làm vị trí gì ở công ty cũ?”
Thanh Phong đang tập trung ăn, không khỏi nuốt vội, ngẩng đầu lên nhìn người kia “Dạ, em làm bên tiếp
thị sản phẩm á anh”
“Cậu làm tốt chứ?”
“Không ạ, chỉ là tạm được thôi” Thanh Phong nghĩ đến lí do mình chọn làm công việc hiện tại, lương cao. Năm đó cậu định học lập trình viên máy tính nhưng nghĩ lại cảnh gia đình mình, một mình anh Chiến phải kham học phí cho cậu và em, không lẽ cậu lại đi chọn công việc được đánh giá có nguy cơ thất nghiệp cao theo nhận định của nhiều người lúc đó như vậy hay sao? Nghĩ thôi cũng không dám nghĩ nhưng cậu thật sự có niềm đam mê mãnh liệt đối với những mã code, mỗi lần thấy anh Chiến gõ gõ những con chữ kí tự trên các phần mềm lập trình, cậu không khỏi thèm thuồng.
Ăn cơm trưa xong vừa đúng 13h Tấn Lộc đưa cậu đi tham quan tòa nhà mới xây của công ty, tòa nhà này có tổng
cộng 12 tầng gồm hai dãy nhà song song dính liền với nhau nằm chính giữa trung tâm tức nằm sau tòa nhà chính hồi sáng này cậu vào. Xung quanh trồng rất nhiều cây xanh, gần như bóng mát phủ rộng toàn bộ nơi đây, tạo cho người khác một cảm giác khoan khoái dễ chịu. Thanh Phong nhắm mắt lại tận hưởng sự thoải mái chảy dài khắp người giữa cái nắng trưa gay gắt không khỏi cảm thán cây xanh có công dụng còn thần kì hơn bất cứ loại điều hòa nhiệt độ nào.
Tòa nhà này được điều khiển hầu hết bằng trí tuệ nhân tạo, cửa tự động nhận diện gương mặt 3D, hệ thống điều hòa có khả năng tự điều chỉnh nhiệt độ cho phù hợp với thời tiết bên ngoài. Tiếng máy móc phát ra từ loa lớn đặt ở sảnh chính “ Chào mừng bạn đến với trung tâm lập trình game trực thuộc tập đoàn cổ phần công ty ADC”.
Thanh Phong quan sát xung quanh không khỏi trố mắt trước sự hoành tráng của nơi đây, từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng đặt chân vào một nơi như thế này cả, thật sự không một lời nào có thể diễn tả được khung cảnh trước mặt. Tấn Lộc cũng chẳng ngạc nhiên khi nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ của người nọ, hắn dẫn cậu thanh niên mới quen chưa đầy hai ngày này đi tham quan tòa nhà này rồi đi đến tòa nhà song song bên kia. Hắn tích thẻ từ, nhập mật mã rồi vào trong một lúc, Thanh Phong mới chầm chậm đi vào, cậu vẫn chưa hoàn hồn khi được thấy một không gian hiện đại như vậy.
“Cậu nhấn dấu vân tay mình vào đây rồi vào đây” Tấn Lộc hướng dẫn tỉ mỉ các bước cho Thanh Phong, rồi cẩn thận nhập lí lịch của cậu và hệ thống quản lí của công ty mới dẫn cậu vào phòng làm việc của mình.
Công việc cụ thể của cậu chính là chơi bản thử nghiệm game, live stream quảng bá game cho công ty, nhìn chung công việc cũng không quá khó đối với cậu. Cậu sẽ được công ty cấp tài khoản mạng xã hội, tài khoản livestream và một tài khoản game với những trang bị xịn xò, tiền hằng tháng được công ty chia ba bảy, cậu bảy phần công ty ba phần nếu phát triển tốt cậu có thể nhận quảng cáo cho các sản phẩm khác để kiếm thêm thu nhập khoản này công ty không can thiệp. Nhưng cái khó ở đây là cậu chưa từng hoạt động trên mạng xã hội theo kiểu như thế, thậm chí cậu chỉ là một con người bình thường đến tầm thường mà chẳng ai để mắt đến.
Hoiss, chỉ mới nghỉ tới đây thôi, cậu đã có tâm lí hơi chán nản nhưng suy đi nghĩ lại đây vẫn là con đường duy nhất cậu có thể đi bây giờ. Thà cắn răng nhắm mắt đi đại còn hơn là ngồi một chỗ chờ chết. Mỗi ngày cậu đều cần phải ăn, phải có tiền mới có thể duy trì sinh hoạt ở thành phố lớn như vậy, cho dù vô dụng đến mức nào cũng phải đào ba tấc đất lên được vài đồng để còn có ăn.
“Anh Lộc” Thanh Phong khẽ gọi
“Hửm?”
“Sau này sẽ làm phiền anh nhiều” cậu cuối đầu thể hiện sự tôn trọng của mình, đồng thời cũng mang tâm lí sẽ nhờ cậy người này về sau.
“Tôi biết cậu đang lo ngại đều gì nhưng không sao đâu, giai đoạn đầu công ty sẽ hỗ trợ cho cậu” Tấn Lộc nhìn thấy cậu nhóc này lại mang tâm lí làm một người anh cả muốn bảo vệ, ai mới ra đời cũng phải trải qua vài cú sốc mới có thể trưởng thành được.
Lại nói đến xã hội ngày càng phát triển nhất là trên không gian mạng, đa phần mọi người điều dành rất nhiều thời gian rảnh để lướt web và trải nghiệm trên đây chính vì thế các hình thức dịch vụ trên mạng mấy năm nay ra đời và phát triển rất nhanh chóng. Thanh Phong tự dưng trong lòng lại hơi lo lắng cho công việc sắp tới của mình, hiện nay cộng đồng chơi game online rất đông số lượng live streamer đếm không xuể nhưng người thật sự có thể thu hút được mọi người chú ý đến mình lại không nhiều. Không biết công ty có đặt nặng vấn đề người hâm mộ hay không?
Tấn Lộc đưa cho cậu hai bản hợp đồng, nét chữ kí đóng dấu còn rất mới, Thanh Phong đọc sơ qua thấy không có vấn đề cũng chẳng lưỡng lự mà kí luôn.
Theo lời Tấn Lộc nói, hiện tại công ty đang tiến hành quảng bá hai game mới, một game nhập vai thực tế ảo và một game kinh dị thực tế ảo. Loại game này đòi hỏi người chơi sẽ đeo thiết bị cảm biến thông minh vào đầu, rồi tiến vào thế giới game 3D theo lập trình của game. Thời đại bây giờ việc nhà nhà người người có cảm biến trí não là chuyện hết sức bình thường, những loại thiết bị cảm biến trí não bán đầy rẫy ở các tiệm phụ kiện máy tính điện thoại từ loại thông thường đến hiện đại vip pro nên dòng game thực tế ảo cũng bắt đầu phát triển rầm rộ. Thậm chí cậu nghe bảo cuối năm nay sẽ cho ra loại chip gắn cố định vào cơ thể, thay thế tất cả các thiết bị rời hiện tại. Nhưng vấn đề này vẫn đang gây tranh cãi vô cùng gay gắt, chắc cũng còn lâu để có thể thay thế các thiết bị hiện tại.
Tấn Lộc: “Hiện tại cậu tạm thời sẽ làm công việc kiểm tra game rồi báo lỗi cho lập trình viên chỉnh sửa”
“Đây là con chíp bộ nhớ cho game, chíp này chỉ sử dụng được khi cắm vào đầu máy của công ty. Trong con chíp, tôi đã cài sẵn cho cậu hai game “Tham hiểm vùng hoang vu” và “Vương triều”. Tạm thời công việc của cậu sẽ như thế.”
“Chơi cùng hai game?” Thanh Phong cầm con chíp xoay tới xoay lui
Tấn Lộc chưng ra vẻ mặt đương nhiên phải vậy, nói “Đúng vậy”
“Có thể chừa game kinh dị lại không?” Cậu nở một nụ cười hết sức thân thiên, chớp chớp mắt nhìn Tấn Lộc với con mắt cầu xin được khoan hồng.
Tấn Lộc cũng điềm nhiên đáp lại cậu “Tất nhiên là không”
Xong, xong rồi aaaaa.Quả tim bé bỏng này của tôi, ôi trời ơi nó sẽ không được ổn cho lắm đâu.
Vậy là nếu cậu có phạm sai lầm thì cũng chỉ mình cậu đội nồi thôi nhỉ? Ha, sao thấy cuộc sống phía trước bấp bênh qua.
Danh Sách Chương: