Hay cho câu hành y cứu tế, bắt người ta trả mấy trăm triệu phí chẩn bệnh mới chịu chữa trị, sao ông ta dám nói như thế nhỉ!
“Nếu ông không trị khỏi, tôi muốn ông đích thân đập bảng hiệu của ông, tĩnh tâm nghiên cứu y thuật trong ba năm, không được hành y chữa bệnh nữa!”, Mạc Hiển nhìn chằm chằm vào ông ta, trầm giọng bảo.
“Được thôi! Hôm nay tôi sẽ cho anh mở mang tầm mắt, thế nào là Thánh thủ Trung y!”
Dứt lời, ông ta lấy đồ của mình ra để lên bàn, có mười mấy loại kim châm cứu được bày khắp mặt bàn.
Ông ta bảo mọi người nép sang một bên, đứng cách giường ít nhất một mét.
Hỏa hành châm có dương khí rất mạnh, phương pháp châm cứu này có hiệu quả đối với tám mươi phần trăm người bệnh. Thế nhưng tình trạng của ông cụ Khương như chỉ mành treo chuông, dương khí sắp cạn kiệt, yếu ớt vô cùng, nếu cưỡng ép sử dụng Hỏa hành châm để đưa dương khí vào sẽ phản tác dụng.
Đúng là cần đến thao tác Hỏa hành châm, nhưng không phải dùng ngay từ đầu như thế!
Mạc Hiển thấy rõ đối phương đã làm sai, cách dùng ngân châm của ông ta không mang lại cảm giác trôi chảy mượt mà.
Bình thường, người học y mấy mươi năm vốn không cần dùng tay ấn để phán đoán vị trí các huyệt mà sẽ bắt tay vào châm ngay.
Bạn bảo một thợ tiện cấp tám đổi qua làm việc ở một nhà máy khác, mà vẫn có biểu hiện như một cậu học việc, thì người ta có nghĩ bạn có kỹ thuật tốt không?
Mười phút đồng hồ, dùng mười sáu cây kim châm cứu, theo Mạc Hiển quan sát, có ít nhất mười hai cây kim trong số đó không có tác dụng gì cả.
Mà sau khi dùng Hỏa hành châm, có thể thấy rõ khí sắc của ông cụ đã hồng hào hơn nhiều, tiếng thở cũng đều đặn hơn.
Vừa nhìn đã thấy ông cụ khỏe lên!
“Trời ơi, thần y Điền quả là y thuật cao minh! Tuyệt quá, sắc mặt hình như đã hồng hào lên nhiều rồi!”, người đàn ông mặc Âu phục, đi giày da vội giơ ngón cái khen ngợi: “Y thuật này vô cùng xứng đáng với danh hiệu Thánh thủ Trung y!”
“Ha ha, bây giờ các vị còn thấy mấy trăm triệu là uổng phí hay không nào?!”
Thần y Điền khoanh tay, đắc ý cười nói.
Thế nào, đã nể tôi chưa?!
Bản thân ông ta là người thu tiền chữa bệnh và thuốc men tùy vào đối tượng, có điều bây giờ đã nếm được quả ngọt rồi, nếu người bệnh không phải là người giàu thì ông ta sẽ không đến khám.
Người nghèo không đủ khả năng chi trả, còn hạ thấp “ngưỡng” điều trị bệnh nhân, ông ta không thích!
Chỉ tính riêng việc kê đơn thuốc, một đơn thuốc mà ông ta kê đã có giá một triệu tệ rồi. Ông ta đã hoàn toàn trở thành một thương nhân, chứ không còn là bác sĩ!
Người hành nghề y nhận được khoản tiền xứng đáng, như thế mới gọi là thần y hành y cứu tế.
Không thu tiền chắc chắn là không được, dù sao thì con người phải ăn cơm mà, đâu có ai thích làm chuyện ngốc nghếch.
Người nhà họ Khương thấy sức khỏe của ông cụ đã khá hơn, bèn rối rít gật đầu.
“Phải, phải, phải! Nhờ vào thần y Điền cả, nếu không thì bệnh tình của bố tôi sẽ vô phương cứu chữa”
“Mấy trăm triệu chỉ là chuyện nhỏ, tiền hết rồi vẫn kiếm lại được, nhưng người mất rồi sẽ thật sự không còn!”
“Ông cụ vẫn còn sống, điều này quý giá hơn mấy trăm triệu kia rất nhiều!”
“…”