Truyện Ẩn Môn Thiếu Chủ - Ninh Chiết (FULL) : chương 123: cạn kiệt ngôn ngữ
Ẩn Môn Thiếu Chủ - Ninh Chiết (FULL)
-
Mèo con màu xám
Chương 123: Cạn kiệt ngôn ngữ
Nhận được điện thoại của cháu trai, Tân Long Chinh không khỏi giận tím mặt.
Cháu ruột của mình, lại bị đánh thành đầu heo ở Giang Châu!
Đây không chỉ là đang đánh Tăn Trang, cũng là đang đánh vào thể diện Tân gia!
Cái này mà có thể nhịn thì làm gì có cái nào không thể nhịn được nữa!
"Lão Tông!”
Tân Long Chinh đột nhiên đứng dậy, đẳng đẳng sát khí rít gào: "Ông lập tức tự mình dẫn người đi...”
Tần Long Chinh nói được một nửa, lại đột nhiên im bặt, hai mắt nhìn chằm châm phía sau quản gia Tông Đức.
Tông Đức hơi giật mình, vội vàng quay đầu lại, đã thấy một người đàn ông tóc bạc đứng phía sau mình lúc nào không hay.
Người đàn ông này mặc dù đầu đầy tóc bạc, nhưng nhìn qua tuổi tác cũng không lớn.
Xem xét hẳn nẫm trong khoảng ba mươi tuổi.
Sắc mặt Tông Đức đột nhiên biến đối, tìm đã vọt lên cổ họng.
Người này, khi nào thì xuất hiện ở Tân gia?
Chính ông ta một chút cũng không có phát hiện!
Chẳng lẽ là tới ám sát Tân gia gia chủ?
Tông Đức vội vàng chắn trước mặt Tần Long Chinh, vẻ mặt lạnh lẽo quát người đàn ông tóc bạc kia “Ngươi thật to gan, dám....."
Tông Đức còn chưa nói xong, người đàn ông tóc. bạc đã lướt đến gần như quỷ mị.
Chát!
Một cái tát vang dội đáp lên mặt Tông Đức.
“Cút ra ngoài!"
Ánh mắt người đàn ông tóc bạc lạnh lẽo đến đáng sợ.
Khí thế thật mạnh!
Tông Đức biến sắc, đang muốn kêu cứu viện, phía sau lại truyền đến tiếng Tần Long Chinh ra lệnh: "Ông đi ra ngoài trước đi! Không có sự cho phép của tôi, không ai được phép vào!"
Tông Đức kinh ngạc nhìn về phía Tân Long Chinh, dường như có chút khó hiểu.
“Ông còn muốn tôi lặp lại lần nữa?" Thanh âm. Tần Long Chinh lạnh dần.
"Vâng!"
Tông Đức không dám chậm trễ, vội vàng lui ra
Khi Tông Đức rời đi, hàn sương trên mặt Tân Long Chinh đột nhiên tan biến, vẻ mặt kinh hỉ nói: "Lão Tứ, sao cậu lại tới đây?"
Cha của Tân Long Chinh có hai trai một gái
Nhưng rất ít người biết, Tân gia còn có một lão Tứ.
Đây là con riêng của lão gia tử, được sinh ta vào. lúc lão gia tử đã hơn 60, tuy rằng tuổi anh ta không lớn, nhưng thân phận ở Tân gia lại cao.
Lão gia tử mắc nợ đứa con riêng này rất nhiều, trước khi lâm chung, vốn định để Tân Khuyết nhận tổ quy tông, nhưng lại bị Tãn Khuyết tàn nhẫn từ chối
Tân Khuyết lạnh lùng nhìn Tân Long Chinh: "Anh muốn báo thù cho Tân Trang?”
Tần Long Chinh gật đầu, cả kinh nói: "Sao cậu cũng biết chuyện này?"
Trên mặt Tân Khuyết lạnh lùng: "Tôi chẳng những biết việc này, còn biết người Tân Trang đắc tội là ai.”
Tân Long Chinh lắc đầu nói: "Không phải Tân Trang đắc tội người khác, mà là người khác đắc tội nó!"
“Là một con kiến hôi dám chống lại nó.”
Tân Khuyết hừ lạnh: 'Anh biết Ninh Chiết là ai không?”
"Tôi không biết, cũng không cần biết” Tân Long. Chinh nhíu mày nói: "Thằng đó trước mặt mọi người đánh cháu tôi thảm như vậy nhất định phải gánh chịu lửa giận của Tân gia!"
Mặt mũi Tân gia, há có thể để cho người khác giãm đạp?
Uy nghiêm của Tần gia, không thể khiêu khích!
“Lá gan của anh rất lớn đấy!"
Tân Khuyết hờ hững nhìn Tăn Long Chinh: 'Anh muốn Ninh Chiết gánh chịu lửa giận của Tăn gia, vậy ai sẽ gánh chịu lửa giận của Ẩn Môn đây?"
Tần Long Chỉnh mí mắt giật giật, đầu lưỡi thiếu chút nữa đơ cứng không hoạt động được luôn: "Cậu...... lời này của cậu là có ý gì?"
Ẩn Môn!
Ông đương nhiên biết Ẩn Môn!
Ở trong mắt người khác, Tăn gia là quái vật khổng lồ.
Nhưng đối với Ẩn Môn mà nói, Tân gia là tồn tại như con kiến hôi!
Hơn mười năm trước, một thế gia ở Yến Kinh chọc giận Ẩn Môn, chỉ trong một đêm, thế gia kia hoàn toàn biến mất.
Không ai biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không ai biết người của thế gia đó rốt cuộc còn sống hay đã chết.
Nhưng người của thế gia kia toàn bộ biến mất, †ìm thế nào cũng không tìm thấy, giống như là bốc hơi khỏi thế giới vậy.
“Ninh Chiết là thiếu chủ Ấn Môn!" Tân Khuyết thản nhiên nói
“Cái gì?"
Tân Long Chỉnh sợ hãi kêu lên một tiếng, khuôn mặt già nua không ngừng run tẩy: "Điều này..... Điều này sao có thế? Vậy Ninh Chiết không phải........."
“Có một số việc, anh không cần biết, cũng không nên biết đâu.”
Danh Sách Chương: