Nửa tiếng sau, Tô Lan Nhược lái xe đến đón Ninh Chiết.
Buổi tối cô có một buổi tụ tập nên muốn Ninh Chiết đi cùng mình.
“Cô đưa tôi đến một buổi tụ tập không sợ người khác chê cười sao?”
Trong xe, Ninh Chiết hăng hái hỏi Tô Lan Nhược.
Tô Lan Nhược nhìn con đường phía trước, thờ ơ nói: “Không có gì phải sợ, dù sao nếu chuyện này bị truyền ra ngoài thì tôi cũng sẽ bị người khác chê cười! Vậy không bằng tôi tự mình tiết lộ!”
“Giống như là cô nhất định phải đăng ký kết hôn với tôi à?” Ninh Chiết quay mặt nhìn Tô Lan Nhược nói.
“Tôi bắt buộc phải làm vậy.” Tô Lan Nhược cũng không thèm nhìn Ninh Chiết: “Cứ coi chúng ta như người xa lạ đã nhận được giấy chứng nhận kết hôn! Nói thật với anh, hôm nay tôi đưa anh tham gia tụ hội là để cho anh nhận ra rằng chúng ta hoàn toàn không phải là người cùng một thế giới, kẻo anh có những suy nghĩ mà anh không nên có.”
Ninh Chiết nghe vậy liền không nói nên lời: “Vậy bây giờ tôi có thể xuống xe được không?”
Tô Lan Nhược khịt mũi nhẹ: “Nếu anh là người hèn nhát như thế thì sau này đừng ra ngoài gặp người khác.”
Ninh Chiết ngạc nhiên.
Thật là!
Khi tin tức về việc anh và Tô Lan Nhược đăng ký kết hôn lan truyền, người khác đều sẽ nói anh là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
Có nhiều thứ, không phải muốn tránh là tránh được.
Dù sao, sớm hay muộn cũng phải đối mặt với nó, vậy đi thì đi!
Họ có thể ăn thịt anh chắc?
Vừa nghĩ đến đây, Ninh Chiết không ý kiến thêm gì.
Không bao lâu, cả hai đến một câu lạc bộ cao cấp.
Tiến vào phòng, bên trong có hai nam và hai nữ đang ngồi.
Họ trông trạc tuổi hai người.
“Lan Nhược, mau tới đây ngồi!”
Thấy Tô Lan Nhược, Tôn Vân Thạch lập tức nhiệt tình mời Tô Lan Nhược ngồi bên cạnh mình.
Ba người kia cũng rất quen thuộc với Tô Lan Nhược.
Về phần Ninh Chiết, họ lựa chọn không để mắt đến.
Tô Lan Nhược không ngồi xuống bên cạnh Tôn Vân Thạch mà ngồi sát bên cạnh bạn thân của cô, Trần Hân Di.
Thấy vậy, Tôn Vân Thạch không khỏi hơi thất vọng.
Lúc này, Tô Lan Nhược lần lượt giới thiệu mấy người này cho Ninh Chiết.
Ninh Chiết gật đầu với họ, cũng không nói gì nhiều.
Tôn Vân Thạch nhìn Tô Lan Nhược một cách trìu mến: “Lan Nhược à, tôi biết tâm trạng của cô không tốt, tôi đặc biệt mang hai chai Musini cao cấp đến, đừng buồn, ông lão nhà cô chỉ nhất thời hồ đồ thôi! Đừng lo lắng, bất kể thế nào, tôi cũng ở bên cô!”
“Vợ tôi thì tôi ở cạnh, không cần anh phải lo thay!” Ninh Chiết lập tức tuyên bố chủ quyền.
Mặc dù anh và Tô Lan Nhược chỉ là hữu danh vô thực, nhưng trên danh nghĩa Tô Lan Nhược vẫn là vợ của anh.
Cái thứ này dám cạy góc tường trước mặt anh, đàn ông nào chịu nổi!
“Ai là vợ anh?”
Tô Lan Nhược tức giận trừng mắt nhìn Ninh Chiết: “Biết rõ thân phận của anh đi! Đừng được đà lấn tới!”
“Anh cảm thấy mình xứng với Lan Nhược sao? Tôi sẽ cho anh biết sự chênh lệch giai cấp là gì ngay bây giờ!” Tôn Vân Thạch giễu cợt, chỉ vào rượu vang đỏ trên bàn nói: “Anh có biết đây là loại rượu gì không?”
Ninh Chiết cầm lấy cái chai rồi nhìn nó, tên nhãn hiệu toàn tiếng nước ngoài.
Trong nháy mắt, trong đầu anh dường như có thêm một chút ký ức.
Nhưng anh nghĩ như thế nào cũng nhớ không nổi đến cùng rượu này có tên là gì.
“Tôi không biết.” Rơi vào đường cùng, Ninh Chiết chỉ có thể lắc đầu.
“Rượu này gọi là Musini!” Trần Hân Di mỉm cười nói: “Chai rượu này có giá hơn 200.000 tệ, bằng tiền lương của anh trong sáu hoặc bảy năm đó...”
“Bây giờ anh đã hiểu chưa?” Tôn Vân Thạch khinh thường liếc nhìn Ninh Chiết, lại vỗ tay nói: “Lan Nhược đến rồi, cũng đã đến lúc, chúng ta uống một ly trước đi!”
Vừa nói, Tôn Vân Thạch vừa bắt đầu rót rượu cho mọi người.
Anh ta thậm chí còn rót rượu cho Ninh Chiết đầu tiên khiến anh hơi ngạc nhiên.
Anh còn cho rằng Tôn Vân Thạch sẽ kêu anh rót rượu cho mọi người!
Theo lời mời của Tôn Vân Thạch, mọi người cầm ly lên, nếm thử rượu vang đỏ.
“Không hổ là Musini cao cấp, hương vị này quá tuyệt vời!”
“Vị đầu hơi chát nhưng sau đó dần trở nên nhẹ nhàng hơn, uống xong, dư vị vô tận, miệng đầy hương thơm.”
“Tôi nghĩ Musini này ngon hơn 82 Lafite......
Vài người cảm thán, ra vẻ say sưa và tận hưởng.
Nhìn dáng vẻ của mấy người đó, Ninh Chiết không khỏi bĩu môi.
Uống rượu thì uống, còn giả vờ cái gì!
Im lặng than phiền vài câu, Ninh Chiết nhấp một ngụm rượu đỏ.
Khoảnh khắc rượu vào miệng, Ninh Chiết đột nhiên cau mày.
Rượu này... Không ngon đến mức như họ nói!
“Thế nào? Có phải là cho tới bây giờ chưa được uống rượu ngon như vậy đúng không?”
Tôn Vân Thạch nhìn chằm chằm Ninh Chiết với vẻ giễu cợt, toàn thân đều toát ra cảm giác ưu việt hơn người.
Ninh Chiết lại mím môi, cau mày rồi nói: “Cái này chắc là rượu giả?”
Ký ức nhỏ xuất hiện trong đầu anh nói với anh rằng rượu này có mùi vị không đúng.
Rượu giả?
Nghe Ninh Chiết nói, tất cả mọi người không khỏi hơi bất ngờ, sau đó lập tức cười vang.
“Anh đã bao giờ uống Musini chưa?”
“Nếu chưa uống thì cứ nhận chưa uống, đừng ở đây vu khống rượu ngon của Tôn thiếu”
“Đúng rồi, nhân viên bảo vệ không hiểu Musini là chuyện bình thường, nói ra cũng không xấu hổ......”
Đoán chừng còn chưa uống rượu vang đỏ quá 100 tệ được mấy lần mà dám nói Musini cao cấp là rượu giả?
Có phải rượu giả hay không, họ không phân biệt được sao?
“Đây chính là người thuộc tầng lớp dưới đáy xã hội mà.”
Tôn Vân Thạch lắc đầu, mỉm cười, nói một cách khó nghe: “Đối với những người chỉ uống rượu vang đỏ pha trộn, hương vị của Musini cao cấp quả thực không khác gì rượu giả!”
Tôn Vân Thạch nói xong, mấy người lập tức liên tục gật đầu.
Tô Lan Nhược nheo mắt nhìn Ninh Chiết: “Bây giờ anh biết chúng ta không cùng một thế giới rồi chứ?”
“Vốn dĩ là rượu giả mà!” Ninh Chiết hừ nhẹ.
Thấy Ninh Chiết mạnh miệng, ánh mắt Tô Lan Nhược lập tức lộ ra vẻ chán ghét.
Thiếu hiểu biết còn tự cao tự đại!
“Anh nói đây là rượu giả vì nó chát đúng không?”
Tôn Vân Thạch ưu nhã nhấp một ngụm rượu, nhìn Ninh Chiết với vẻ mặt trêu tức: “Cái này gọi là acid taninc, hiểu không?
“Tôn thiếu, không phải anh nói chuyện này với anh ta như đàn gảy tai trâu sao?” Tô Lan Nhược nhẹ lắc đầu.
“Đúng vậy.” Tôn Vân Thạch gật đầu, sau đó lắc đầu cười nói: “Gà vốn dĩ là gà! Cho dù có bay vào tổ phượng hoàng thì cuối cùng vẫn là gà!”
Ninh Chiết không vui, bĩu môi nói: “Tôi gà như vậy nhưng không phải vừa kết hôn với phượng hoàng sao? Hơn nữa, còn là phượng hoàng chủ động cầu hôn tôi đó! Phượng hoàng như anh sao không gả cho phượng hoàng đi?”
Tên chó, không phải Ninh Chiết muốn nói Tôn Vân Thạch không xứng với Tô Lan Nhược sao?
Nghe Ninh Chiết nói xong, nụ cười trên mặt Tôn Vân Thạch đột nhiên biến mất.
“Chú ý thân phận của anh!”
Tôn Vân Thạch vênh váo nhìn chằm chằm Ninh Chiết: “Nếu không phải vì Lan Nhược, những người như anh thậm chí còn không có tư cách để nói chuyện với tôi! Tôi bóp chết anh còn dễ hơn bóp chết một con kiến!”
“Ai bóp chết ai còn chưa chắc!” Ninh Chiết quay đầu lại trừng mắt nhìn Tôn Vân Thạch.
Sợ cái beep á!
Anh không thể đánh bại Tống Thanh Diên, nhưng không thể đánh bại Tôn Vân Thạch sao?
Không phải Tống Thanh Diên vẫn còn nợ anh một ân tình sao?
Tôn Vân Thạch sắp muốn phát điên nhưng Tô Lan Nhược vội vàng ngăn lại: “Tôn thiếu, không cần chấp nhặt với anh ta.”
“Đúng vậy, đúng vậy, đừng chấp nhặt với anh ta làm gì, hạ thấp thân phận của Tôn thiếu.” Trần Hân Di cũng ra mặt thuyết phục.
Hai người khác cũng nhao nhao gật đầu phụ họa.
Dưới sự khuyên bảo của họ, Tôn Vân Thạch khịt mũi lạnh lùng, không phát điên nữa.
Tô Lan Nhược trừng mắt nhìn Ninh Chiết, sau đó ngước mắt lên nhìn Tôn Vân Thạch, ngập ngừng hỏi: “Tôn thiếu, lúc trước tôi nghe anh nói cha anh có quen biết Bạch Tứ Gia, có đúng không?”
Tôn Vân Thạch gật đầu, tự hào nói: “Đương nhiên là sự thật.”
Nghe thấy lời nói của Tôn Vân Thạch, ánh mắt Trần Hân Di đột nhiên sáng lên.
“Tôn thiếu, cha anh quen với Bạch Tứ Gia sao. Sao anh không nói sớm!”
“Tôn thiếu, anh cũng khiêm tốn quá rồi!”
“Nếu sau này tôi gặp phải phiền toái gì, Tôn thiếu nhất định phải giúp tôi...”
Vài người lần lượt nịnh bợ Tôn Vân Thạch, vẫn không quên nói móc Ninh Chiết vài câu.
Bạch Nhạc Chương, có biệt danh là Bạch Tứ Gia.
Mặc dù là người ít nói, nhưng ông là một nhân vật nổi tiếng ở Giang Châu.
Ngay cả ba gia tộc giàu có ở Giang Châu cũng phải cho Bạch Nhạc Chương một chút thể diện.
Những người chọc đến Bạch Nhạc Chương không bao giờ sống tốt!
Nghe đồn Bạch Nhạc Chương thật ra là người ở nơi khác, từng là nhân vật giang hồ nổi danh nhưng ông không muốn sống cuộc sống chiến đấu hay chém giết nữa nên mới chuyển đến Giang Châu.
“Một đám nịnh hót!”
Ninh Chiết bĩu môi, nhìn đám người với ánh mắt khinh bỉ.
Họ có thể khinh thường anh thì anh cũng có thể khinh thường họ!
Trần Hân Di khinh thường, khịt mũi lạnh lùng nói: “Nếu anh có một nửa năng lực của Tôn thiếu thì tôi cũng nịnh hót anh!”
Hai người khác cũng gật đầu, họ tự hào khi nịnh hót Tôn Vân Thạch.
“Đừng để ý đến anh ta! Anh ta chỉ đang tìm cảm giác tồn tại mà thôi!”
Tô Lan Nhược lắc đầu với họ, sau đó tiếp tục hỏi Tôn Vân Thạch: “Vậy tôi có thể nhờ cha anh giúp tôi mời Bạch Phi dùng bữa được không, tôi muốn đích thân xin lỗi anh ấy…”