Truyện Ẩn Sát : chương 439: nguyên nhân tự tử
Ẩn Sát
-
Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
Chương 439: Nguyên nhân tự tử
Hoàng Hạo Binh chết đi không tạo ra sóng gió gì quá lớn cho Hoàng gia. Nhìn một đứa trẻ lớn lên từ nhỏ, sau đó lại đột nhiên chết đi, có người thương tâm, có người thổn thức, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể quay lại với sầu não của bản thân mỗi người. Cơ nghiệp của Hoàng gia trong vòng nửa năm trở lại đây dần điêu linh giống như một cây đại thụ nghiêng đổ, mỗi người đều phải giãy dụa vì tương lai của chính mình. Có lẽ trong mắt người khác, làm hậu sự cho người chết trong bầu không khí như vậy mới là chuyện bình thường, cho nên, bọn họ cũng tiếp thu chuyện Hoàng Hạo Binh chết đi như một chuyện bình thường.
Sau tang lễ đơn giản, cảnh sát đến Hoàng gia và trường học điều tra một số tình huống cho có lệ, đáp án phần lớn đều giống nhau.
"Cái gì chứ, trước đây hắn thường thích lên sân thượng chơi. Mọi người cũng thấy rồi đấy, lầu sáu cao như vậy, lại không có lưới phòng hộ, có lẽ gần đây hắn mất ngủ, sơ ý bị ngã xuống mà thôi... Hắn còn là học sinh, sao lại muốn tự tử chứ, nhất định là do sơ ý. Nếu là tôi thì chắc chắn sẽ không tự tử. Không hiểu ư? Tôi đã nghĩ lâu rồi, có thể làm mẫu một lần. Mọi người nhìn xem, là trượt chân ở chỗ này, tôi nghĩ toi cần phải đề nghị với trường học... Này này này, tôi còn chưa làm mẫu xong... Tôi chưa nói xong mà... Này..."
Cuối cùng, không lâu sau, người kia bị một đám người lạ mặt đánh một trận trong một con hẻm nhỏ, nguyên nhân không rõ. Khoảng nửa năm sau khi tựu trường, trên sân thượng của khu dạy học cũng thực sự bị dựng lên một tầng lưới sắt bao quanh, người bình thường rất khó vượt qua được chiều cao như vậy. Từ đó về sau, không còn chuyện học sinh nhảy xuống từ sân thượng của khu dạy học nữa, nếu muốn tự sát ở trong trường, có thể tìm được biện pháp dễ dàng hơn nhảy như vậy.
Buổi tối, trên một con đường tại khu Tô Hoa của thành phố Giang Hải. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Đây là một khu phố cũ của Giang Hải, đường phố khá nhỏ hẹp. Đèn đường mới sáng lên, các quầy nhỏ bán hàng được bày san sát hai bên đường, bao gồm các loại đồ ăn vặt đặc sắc, các loại hàng hóa của chợ đêm. Đám người hối hả, quy mô cũng kha khá, đèn đường đan xen nhau đủ để mọi người thấy rõ những vật trong tầm mắt. Trước một cửa hàng bày đầy bàn chơi bài, bàn mạt chược, một thiếu nữ cau mày đánh giá các bảng hiệu ở xung quanh.
Tiết trời nóng bức, thiếu nữ với vóc người cao gầy mặc áo thun ngắn tay màu trắng, quần dài cũng màu trắng, chân đi giày xăng - đan kiểu dành cho nữ bình thường, tóc buộc cao làm nàng tràn đầy sức sống và hoạt bát. Thấy nàng đứng ở cửa nhìn tới nhìn lui, một người bước ra hỏi:
Người nọ quay đầu lại nhìn thoáng qua bên trong,
Thiếu nữ gật đầu theo vào. Khoan ca kia vừa nghe điện thoại vừa nhìn ra ngoài thăm dò, sau đó vội vàng buông điện thoại xuống, chạy nhanh ra ngoài:
Thiếu nữ lạnh nhạt gật đầu,
Quay sang quát tên tiểu đệ ở bên cạnh một tiếng, Khoan ca kia mới giật mình hỏi ý kiến của thiếu nữ,
Từ nhỏ đã ra mắt rất nhiều vị lão đại, lúc này Sa Sa gật đầu một cách ung dung. Hai người đi vào phòng làm việc, Khoan ca kia luống cuống thu dọn mấy thứ bị ném loạn trong phòng. Đến khi tên tiểu đệ đưa nước ngọt vào đi ra ngoài, Sa Sa ngồi đó cười nói:
Cửa phòng đóng lại, Sa Sa nhìn bàn trà suy nghĩ một lát, sau đó ngẩng lên nói:
Điều hòa thổi vù vù nhưng nhiệt độ trong phòng không thể hạ ngay được. Khoan ca kia có vẻ khẩn trương hơn Sa Sa rất nhiều, mặc dù cố tỏ ra thoải mái nhưng trên trán đã toát mồ hôi hột, liên tục gật đầu.
Khoan ca gật đầu,
Quan hệ hai bên cũng không tính là thân thiết gì, lúc này Khoan ca kia cũng không biết rốt cuộc là chuyện gì đã xảy đến với Hoàng Hạo Binh. Sa Sa gật đầu, lẩm bẩm tự nói:
Nàng hít sâu, hỏi:
Khoan ca có vẻ ngạc nhiên.
Sa Sa há miệng ra,
Không biết tại sao, giọng nói của thiếu nữ hơi khàn khàn. Khoan ca gật đầu, lúc này hắn cũng đã hiểu, âm thầm mắng mình ngu ngốc:
Hắn lo lắng giải thích. Một lát sau, Sa Sa mỉm cười ngẩng đầu lên, trong mắt loáng thoáng đã ươn ướt:
Nàng đứng lên, nói một câu nhỏ đến chỉ mình nàng nghe được,
Nàng xoay người đi ra cửa, chỉ nói một câu tạm biệt. Khoan ca kia tự biết mình sai nhưng cũng không biết phải giải thích thế nào, không khỏi đau đầu không thôi.
Sa Sa đi ra khỏi cửa hàng như kẻ mất hồn, lúc ngẩng đầu lên nhìn, một thiếu niên mặc đồng phục học viện Thánh Tâm đang cầm một bó hoa tươi thật to đứng ở cửa, có vẻ như bị đàn em của Khoan ca ngăn ngoài cửa không cho vào. Chỉ là, tại một con phố thế này, một thiếu niên mặc đồng phục học sinh, bề ngoài cũng không đẹp trai, nhưng lại ôm một bó hoa tươi đứng đó hệt như muốn cầu hôn, đúng là có vẻ khá dở hơi.
Nếu là bình thường, có lẽ nàng sẽ bật cười, nhưng lúc này lại hoàn toàn không có tâm tình vui vẻ gì. Mấp máy miệng, nàng liếc nhìn đối phương:
Danh Sách Chương: