Truyện Ẩn Sát : chương 65: trên đường về nhà
Ẩn Sát
-
Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
Chương 65: Trên đường về nhà
Thời gian dùng bữa đã trôi qua, bên trong phòng lúc này chỉ toàn là khách quen đang vừa uống cà phê vừa nghe nhạc, đương nhiên cũng có không ít người làm việc trễ nên ăn muộn.
Nhà hàng Bắc Âu Huyễn Tưởng có đẳng cấp rất cao, bên trong được trang trí rất xinh đẹp, nhưng giá cả thì nhà hàng lại cố gắn bình dân một tí, bởi vậy ngoại trừ một số khách quý thì nhà hàng thường có một số dân trí thức đến đây ăn uống, nghe nhạc, ngắm nhìn xe cộ và người đi đường ở bên ngoài sau đó thả lỏng tâm trí của mình.
Tiêu chuẩn của người cho Dương Cầm ở nhà hàng này rất cao, người chơi Dương Cầm mới của nhà hàng không làm người khác thất vọng, một cô gái mười lăm mười sáu tuổi thì cho dù có luyện tập thế nào đi nữa thì cũng không thể bằng được với những người lão luyện, nhưng mà đàn Dương Cầm đưới tay cô bé lại có thể làm cho người khác say mê.
Khúc nhạc dường như có sinh mệnh, nó làm cho người nghe khi nghe xong không thể không nhớ về thời thơ ấu ngốc ngếch nhưng vui vẻ nhất trong cuộc đời của mình, khi nhìn vào khuôn mặt chăm chú của cô bé, cảm giác này càng thêm mãnh liệt.
Mái tóc buộc theo kiểu đuôi ngựa đơn giản, hai gò má mềm mại, đôi môi khép hờ, mười ngón tay trên phím đàn như đang nhảy múa, một màn này làm cho những người bên ngoài cửa không tự chủ được chăm chú ngắm nhìn.
Vài ngày nay tuy bọn họ có hỏi thăm nhà hàng về cô bé nhưng tin tức họ có được không nhiều, họ chỉ biết cô bé bây giờ là học sinh trung học, đến đây để làm thêm ngoài giờ, và một điều nữa đó là cái tên vô cùng tương xứng: Diệp Linh Tĩnh.
Gần mười giờ, Trương Cạnh Phong tiễn một người khách từ phòng làm việc của hắn.
Người nọ phất phất tay, đi được hai bước hắn quay đầu lại nói:
Đợi khi bóng người kia biến mất ở ngã rẽ, từ bên cạnh có một gã đẹp trai bước ra, trên mặt hắn còn mang theo chút tươi cười, hắn là một gã nhạc công khác trong phòng ăn, hắn cũng là bạn học kiêm bạn bè của Trương Cạnh Phong ở đại học tên là Trần Khắc An:
Trương Cạnh Phong bất đắc dĩ nhún vai, nói:
Trần Khắc An mở to hai mắt nhìn, sau đó lại bật cười, nói:
Phất phất tay, Trương Cạnh Phong xoay người rời khỏi.
Lấy xe sau đó hắn lái xe ra ngoài, vừa ra đến con đường, hắn liền thấy một thiếu nữ xuất hiện từ cánh cửa ở con hẻm phía sau, trong tay cô bé cầm một cái bọc nhỏ, cô bé đang đứng dưới ngọn đèn đường để mặt cho cơn gió đêm thổi bay những sợi tóc đen của mình, trên đường không nhiều có nhiều người, thoạt nhìn qua thì cô bé giống như một đóa hoa nhỏ đang yên lặng nở ra.
Mở cửa xe ra, Trương Cạnh Phong cố gắng làm ra sắc mặt lơ đãng:
Linh Tĩnh cười gật đầu.
Trương Cạnh Phong nói sau đó cười cười mở cửa xe bên cạnh ra, nhưng mà, tiểu mỹ nhân của chúng ta là nhanh chóng lắc lắc tay sau đó ngại ngùng cười nói:
Trương Cạnh Phong hơi nhíu lông mày lại, trong Thánh Tâm học viện có rất nhiều con cái nhà giàu, theo lời của Diệp Linh Tĩnh thì cô và người bạn này có quan hệ rất thân thiết? Xe mới? Một chiếc xe thể thao mới ư?
Hắn biểu hiện ra không có chút nào tức giận mà chỉ thong dong cười nói:
Linh Tĩnh vẫy tay chào tạm biệt.
Xe thể thao khởi động nhưng còn chưa đi xa thì có một chiếc xe đạp chạy tới, sau một lát, khuôn mặt của Trương Cạnh Phong khi nhìn về phía kính chiếu hậu có chút thay đổi.
Hắn nhìn thấy một thiếu niên chạy xe đạp đến nói với Linh Tĩnh vài câu, sau đó Linh Tĩnh cười cười rồi nên lên lưng hắn vài cái sau đó ôm thắt lưng của thiếu niên rồi cô ngồi lên xe.
Khẽ cười khổ sau đó chiếc xe thể thao nhanh chóng tăng tốc. Đối thủ như vậy... thật là khó khăn a...
Mua xe đạp, mua TV là việc mà Linh Tĩnh làm vào ngày thứ hai, nhưng mà bởi vì một cái TV 14 inch lại mắt đến dọa người nên Linh Tĩnh và Sa Sa thương lượng chỉ mua một chiếc xe đạp để cho buổi tối sau khi ăn cơm xong Gia Minh đưa Linh Tĩnh đi làm rồi hơn mười giờ đón cô về nhà.
Trên thực tế, Linh Tĩnh cũng có xe nhưng mà cô và Sa Sa nhất trí là để cho Gia Minh đến đón với lý do là hai cô khi xem tiểu thuyết thì thường thấy nhân vật nam chính mỗi ngày đưa nhân vật nữ chính đi làm rất có cảm giác yêu đương.
Về phương diện khác, khi tỉ lệ thất nghiệp ngày càng tăng cao thì an ninh đang kém dần, tuy rắng Linh Tĩnh có thể đối phó một hai tên tiểu lưu manh, nhưng ai biết được đêm khuya có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không.
Ở góc đường cách đó không xa Linh Tĩnh đang mua một cân hạt dẻ mà Sa Sa thích ăn, cô ngồi trên ghế phía sau ăn hai hạt sau đó lột ôột viên nhét vào miệng Gia Minh, Linh Tĩnh hít vào một hơi gió mát, sự tinh nghịch bắt đầu nổi lên trong lòng, cô đem Gia Minh lôi ra phía sau...
Gia Minh tất nhiên là không thừa nhận rồi, hắn nói:
Cái tốt không linh cái xấu lại linh, khi lời còn chưa dứt thì chiếc xe đạp đã lắc lư dữ dội sau đó ngả xuống, Gia Minh ôm eo Linh Tĩnh sau đó chống mạnh chân mới không bị ngã, hắn cười khổ nói:
Linh Tĩnh cười đánh hắn một chút sau đó hai người nâng xe đạp lên, lần này Gia Minh không dám treu đùa nàng nữa mà thành thật ôm eo nàng, xe đạp hơi có chút lắc lư nhưng sau đó đã có thể vững vàng chạy.
Linh Tĩnh cười nói:
Linh Tĩnh nhăn mũi sau đó nói:
Linh Tĩnh quay đầu cười, nói:
Gia Minh vốn định nói gi đó thế nhưng lời tới cửa miệng lại nuốt xuống, hắn ôm thật chặt eo Linh Tĩnh, Linh Tĩnh thì dịch về phía sau, dựa người vào thân thể của Gia Minh, cả hai đều không nói gì.
Một lát sau, Linh Tĩnh thấy ở phía trước xuất hiện một đám người thì bỗng nhiên có chút bối rối, cô nói:
Chiếc xe đạp chuyển hướng chạy vào một con hẻm ven đường.
Hai người ở trong con hẻm lén lút ló đầu ra nhìn về phía đám bạn học đan nói cười ở phía trước, khi nghe lý do của Linh Tĩnh Gia Minh cười nói:
Linh Tĩnh lúc này mới phản ứng, cô lè lưỡi, nói:
Quay đầu xe lại, Gia Minh nhướng mày, có một tiếng vang nhỏ từng bên trong hẻm phát ra, Gia Minh lấy từ trên người ra một chiếc đèn pin nhỏ chiếu vào bên trong com hẻm, hắn thấy một người nam đang cầm một con dao nhỏ đang bụm miệng một cô gái, gương mặt hắn có chút sợ hãi gắt gao nhìn về phía này...
Danh Sách Chương: