Truyện Anh Chẳng Thương Em Gì Cả - Lộ Hồi Thanh Dã : chương 15

Trang chủ
Mạt thế
Anh Chẳng Thương Em Gì Cả - Lộ Hồi Thanh Dã
Chương 15
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:
Edit: Hạ Du

Theo bản năng, Ngôn Thù nắm chặt vạt tay áo của Trác Lệ, sau khi trong đầu trống rỗng mấy giây cậu mới phản ứng được Trác Lệ đang truyền không khí cho mình.

Cậu kinh ngạc nhìn Trác Lệ, nhưng trong lòng lại dâng lên một loại cảm giác căng thẳng không nói rõ được.

Cho đến khi ong độc hoàn toàn bay đi, sau khi Trác Lệ phán đoán bên ngoài đã không còn nguy hiểm gì nữa anh mới nâng Ngôn Thù nổi lên mặt nước lấy hơi trước rồi bơi về phía bờ.

Ngôn Thù vẫn chưa tiếp tục suy nghĩ được gì.

Sau khi nửa đỡ Ngôn Thù lên bờ, Trác Lệ dùng tay lau qua nước trên mặt rồi nhìn về phía Ngôn Thù, giọng nói của anh khàn hơn bình thường mấy phần: "Xin lỗi, vừa rồi là tình huống đặc biệt."

Trên mặt Trác Lệ cũng có mấy phần mất tự nhiên, dừng một chút, anh lại hỏi thêm một câu: "Cậu vẫn ổn chứ?"

Ngôn Thù gật gật đầu, cậu ngồi xuống bên bờ rồi nhanh chóng kéo quần áo đã ướt đẫm ra. Rõ ràng cậu có chút lạnh nhưng đôi môi bị Trác Lệ hôn lại vẫn hơi nóng, tê tê dại dại, cậu không nhịn được dùng ngón tay ấn nhẹ một cái, cảnh ở trong nước vừa rồi lại hiện lên trong đầu một lần nữa.

Cho dù khi đó Trác Lệ đang ở trong nước nhưng trên mặt anh vẫn không có chút hoang mang rối loạn nào.

Ngôn Thù biết người được huấn luyện nghiêm chỉnh như bọn họ khi gặp chuyện đều sẽ rất bình tĩnh, nhưng việc nào ra việc đó, sao lúc hôn người khác trên mặt anh cũng không có chút thay đổi nào vậy, cứ giống như là một con dao lạnh lẽo.

"Có thể đứng lên không?" Trác Lệ cởi áo khoác của mình xuống rồi nhanh chóng vắt khô, sau đó anh lại đưa tay về phía Ngôn Thù trầm giọng nói: "Nơi này không an toàn, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi."

Ngôn Thù theo bản năng đưa tay ra cầm lấy tay Trác Lệ.

Nếu so sánh thì bàn tay Trác Lệ to hơn bàn tay cậu một cỡ, vừa ấm áp vừa mạnh mẽ, vừa rồi khi ở trong nước, anh không chút tốn sức đã có thể nâng eo cậu lên đưa ra khỏi mặt nước.

Có lẽ do trong lòng đang suy nghĩ một chuyện nên sau khi đứng lên Ngôn Thù vẫn cứ nắm lấy tay Trác Lệ không buông.

Mà Trác Lệ nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cậu cùng với đôi con ngươi ngày thường tràn đầy cảm xúc giờ có thêm mấy phần mờ mịt thì chỉ coi là cậu đã bị dọa nên để mặc cậu nắm lấy tay mình.

Yên lặng mấy giây, Trác Lệ dắt tay Ngôn Thù nói: "Đi thôi."



Ngôn Thù đáp lại một tiếng, cậu mím môi, cho đến sau khi bước lên trước nửa bước cậu mới nhận ra được gì không đúng nên cúi đầu nhìn xuống: "Đợi một chút..."

"Sao vậy?" Trác Lệ quay đầu lại, nhìn xuống theo tầm nhìn của Ngôn Thù, anh hơi ngẩn người hỏi: "Giày đâu?"

Ngôn Thù gãi gãi đầu rồi thầm nhớ lại: "Có lẽ lúc nãy khi nhảy xuống đã làm rơi rồi, nếu không là do vừa rồi ở trong nước bị đá văng đi mất."

Nghe vậy, Trác Lệ cúi người xuống định cời giày của mình ra,

Nhận ra có lẽ Trác Lệ muốn cởi giày ra cho mình đi, Ngôn Thù vội vàng kéo cổ tay anh lại nói: "Em không cần,"

Động tác của Trác Lệ hơi ngừng lại, anh ngẩng đầu nhìn cậu sau đó anh lại nghĩ bây giờ trong giày anh cũng đang có đầy nước lạnh của hồ, nếu để Ngôn Thù đi vào quả thật cũng sẽ không tốt với cơ thể cậu lắm: "Vậy làm sao bây giờ?"

Ngôn Thù nghĩ một chút rồi lại vẩy nước trong tất ra hỏi: "Anh có thể cõng em không, em cảm thấy chân em hơi không có sức."

Sắc mặt Trác Lệ thay đổi, anh hỏi theo bản năng: "Tim cảm thấy không thoải mái à?"

Ngôn Thù vừa nghe anh nói vậy thì đưa tay lên đặt ở vị trí tim mình để cảm nhận thử, đúng là tốc độ tim nhanh hơn trước đó rất nhiều, có lẽ đúng là hơi không thoải mái.

Ngôn Thù gật đầu nói: "Hình như nhịp tim của em hơi hơi nhanh."

Trác Lệ không do dự nữa mà đưa lưng về phía Ngôn Thù rồi ngồi xuống nói: "Lên đi."

Ngôn Thù không có lừa Trác Lệ, mặc dù không ảnh hưởng đến việc đi bộ nhưng chân cậu thật sự không có sức. Thấy Trác Lệ dứt khoát đưa lưng mình ra, cậu nhanh chóng nằm lên một cách vui vẻ, sau khi đưa tay vòng lấy cổ Trác Lệ, Ngôn Thù dùng chân đá nhẹ lên bắp chân anh tỏ ý mình đã chuẩn bị xong.

Trác Lệ lập tức cõng Ngôn Thù đứng dậy, anh vừa bước qua bụi cỏ đi về phía đường núi vừa không an tâm mà dặn dò: "Có chỗ nào khó chịu nhớ phải nói cho tôi biết."

Ngôn Thù gật đầu, nhưng sau đó nhớ tới bây giờ Trác Lệ không nhìn thấy được mình, cậu lại nói thêm một tiếng vâng.

Bỗng nhiên cậu nhớ về khi còn bé, có lẽ là năm mười tuổi, cũng có thể là trước năm mười tuổi. Khi đó cậu lén cùng anh trai ra ngoài chơi, khi cả hai leo tường trở về cậu lại không cẩn thận bị ngã gãy chân, trong một khoảng thời gian sau đó, đi đến đâu ba cũng cõng cậu, anh cậu cũng vì chuyện này mà bị phạt... bị đánh một trận đòn.

Vốn cậu cũng không tránh được một trận phê bình, nhưng bình thường cậu hay giả bộ đáng thương nên đã thành công thoát được một kiếp.

Nghĩ tới đây, Ngôn Thù không nhịn được mà bật cười một tiếng.

Trác Lệ cảm nhận được cảm xúc rung động truyền tới từ lồng ngực phía sau lưng mình, anh hơi quay đầu lại nhìn Ngôn Thù hỏi: "Cậu cười cái gì."

Ngôn Thù không ngừng được lần cười này lại nên lập tức kể lại câu chuyện này cho Trác Lệ rồi nói: "Nhưng mà cảm giác không thể đi được thật sự rất đáng ghét, vốn đã rất chán rồi, bị như vậy nữa lại càng chán hơn."

Trác Lệ đáp lại một tiếng rồi hỏi tiếp: "Sau đó thì sao?"

Ngôn Thù nói: "Sau đó chân em tốt lên." Dừng một chút rồi cậu lại nói bổ sung thêm một câu: "Sau khi khỏi anh em lại lén dẫn em ra ngoài chơi nữa. Nhưng mà anh ấy rất giỏi, lúc leo tường cũng sẽ cõng em, giống như anh đang cõng em bây giờ vậy."

Trác Lệ: "..."

Thấy Trác Lệ không lên tiếng, Ngôn Thù hơi chọc chọc cằm anh hỏi: "Trác Lệ, anh có đang nghe không?"

Trác Lệ 'Ừ' một tiếng: "Vẫn đang nghe."



Ngon Thù lại gọi thêm một tiếng: "Trác Lệ."

Trác Lệ: "Sao vậy?"

Dường như Ngôn Thù đang do dự có nên nói hay không, sau khi cân nhắc trong lòng mấy giây, cậu mới nhướng mi, giống như thăm dò mà mở miệng: "Trước đây anh trai em có nói với em một chuyện."

"Ừ." Trác Lệ đáp lời: "Nói cái gì?"

Nếu Trác Lệ đã tự mình mở miệng hỏi thì Ngôn Thù cũng trả lời anh: "Anh ấy dặn dò em không được cho Alpha hôn."

Động tác của Trác Lệ hơi ngừng lại một chút rồi anh lại tiếp tục đi về phía trước.

Đi thêm mấy bước, Trác Lệ nhíu mày giống như muốn giải thích gì đó, nhưng anh lại không biết phải giải thích như thế nào: "Vừa nãy tôi, tôi..."

"Em hiểu, vừa nãy không phải là anh hôn em, là anh muốn cứu em." Ngôn Thù rất thấu tình đạt lý vỗ vỗ bả vai Trác Lệ nói: "Em không cần anh phụ trách, anh cứ yên tâm đi."

Trác Lệ không khỏi cười gượng một tiếng, một lúc sau anh lại hỏi: "Anh cậu chỉ dặn cậu không thể để Alpha khác hôn chứ không dặn thêm những thứ khác nữa sao?"

Ngôn Thù không hiểu nói: "Đúng vậy, còn có gì cần dặn dò nữa sao?"

Trác Lệ thật sự có hơi tò mò đến cùng Ngôn Thù được lớn lên trong hoàn cảnh như thế nào, anh có chút không biết làm thế nào mà tiếp tục đi về phía trước, đồng thời anh cũng nói: "Trước đây tôi đã nói với cậu thế nào?"

"Hả?" Ngôn Thù hơi ngây ra, sau khi nghĩ lại một lúc lâu cậu mới nhớ ra được gì đó rồi nói: "Không thể đi ngửi Pheromone của Alpha, cũng không thể để Alpha ngửi Pheromone của mình?"

"Đúng vậy." Trác Lệ khó có khi cười nhạo một câu: "Khó cho cậu còn nhớ được."

Ngôn Thù nhướng mi tự hào nói: "Mặc dù anh không cho gọi nhưng tuổi của anh đúng là lớn hơn em, suy cho cùng cũng được tính là nửa anh trai của em."

Trác Lệ cười nhẹ một tiếng, sau đó anh nhớ tới Ngôn Thù đã từng nói anh của cậu đã nhiều năm không quay về nên tiếp tục nói: "Ừ, cậu phải nhớ những điều này, đây đều là những lời anh cậu chưa kịp dặn dò."

Ngôn Thù ôm thái độ nghi ngờ với lời nói này: "Thật hay giả vậy?"

Trác Lệ lời ít ý nhiều: "Cậu có thể đợi đến khi gặp được anh trai thì tự mình hỏi anh ấy."

Tiếp tục đi về phía trước thêm năm ba phút, cuối cùng hai người đã đến được đường núi. Mặc dù bây giờ là buổi chiều nhưng có lẽ do cách đây không lâu vừa có một trận mưa nên sắc trời trong núi mờ tối, trong tầng mây vừa dày vừa nặng còn mơ hồ có tiếng sấm ùng ùng vang lên.

Lúc này Ngôn Thù chợt cảm thấy rét lạnh, cậu không nhịn được co người lại rồi nhỏ giọng thở dài một tiếng nói: "Đúng là xui xẻo thật, lúc ấy em còn tưởng bên dưới là tầng một, ai biết được lại trực tiếp rơi xuống vách đá theo cửa sổ chứ."

Vốn dĩ Trác Lệ đã muốn nói mấy câu với Ngôn Thù về việc này, nhưng vừa rồi sau khi lên bờ anh nhìn thấy sắc mặt của Ngôn Thù tái nhợt nên cuối cùng vẫn không nhẫn tâm nói lời ra khỏi miệng, bây giờ thấy Ngôn Thù nhắc tới, anh bèn thuận theo mà mở miệng: "Lần sau đừng hành động đường đột như vậy nữa, quá nguy hiểm, biết chưa?"

"Em biết mà, chẳng qua em không nghĩ tới điều đó thôi."

Ngôn Thù phát hiện mặt dù trên người Trác Lệ ẩm ướt nhưng nhiệt độ vẫn cao hơn cậu rất nhiều, cậu không khỏi ôm chặt Trác Lệ thêm một chút rồi tiếp tục nói: "Lúc đó em đã tính xong rồi, sau khi nhảy khỏi tầng ba rồi dẫn ong độc đi em sẽ lập tức ném đá năng lượng đi, sau đó tìm cơ hội chạy trốn, làm như vậy tất cả mọi người đều sẽ an toàn, ai ngờ..."

Ngừng một chút, cậu lặng lẽ quan sát sắc mặt Trác Lệ rồi hỏi: "Trác Lệ, anh giận à?"



Cậu nhớ lúc bản thân nhảy xuống Trác Lệ còn gào lên với cậu.

Nghĩ tới cái này, Ngôn Thù còn định giải thích cho chính mình một chút, nhưng cậu còn chưa kịp nói gì Trác Lệ đã lên tiếng trước: "Không giận, tôi còn phải nói với cậu một tiếng cảm ơn."

Mặc dù bình thường không hay nói nhưng thật ra giọng nói của Trác Lệ rất hay, có lẽ do hút thuốc nên trong giọng nói từ tính của anh còn mang theo một chút khàn khàn rất hấp dẫn.

Trong nhất thời Ngôn Thù không kịp phản ứng lời cảm ơn của Trác Lệ có ý gì, cậu hơi không hiểu 'Hả' một tiếng.

Trác Lệ nói: "Cậu rất dũng cảm."

Đầu tiên Ngôn Thù hơi ngây ra, sau đó vì nhận được khen ngợi mà bật cười lên: "Đó là đương nhiên rồi!"

Ngôn Thù vừa nói vừa lấy đá năng lượng từ trong túi ra, sau khi hừ hừ hai tiếng cậu mới tiếp tục nói: "May mà em chưa ném cái này đi, nếu không mấy con ong độc thối kia thật sự quá được hời rồi!"

Trác Lệ nghĩ tới gì đó nên lại hỏi cậu: "Nhưng mà, sao cậu biết mục tiêu của đàn ong độc này là đá năng lượng?"

Ngôn Thù nói: "Bởi vì gấu chó thường xuyên ăn trộm mật ong."

Danh Sách Chương:

Truyện chữ tổng hợp website đọc truyên chữ online hàng đầu hiện nay. Tổng hợp các bộ truyện chữ tiên hiệp, huyền ảo, tận thế, đô thị, ngôn tình hay nhất được nhiều đọc giả bầu chọn
Các bạn đang theo dõi bộ truyện

Anh Chẳng Thương Em Gì Cả - Lộ Hồi Thanh Dã

được convert và dịch mới nhất. Đây là một trong những bộ truyện chữ thuộc thể loại Mạt thế    hay nhất hiện nay. Bộ truyện được sáng tác bởi bàn tay tài hoa của tác giả Lộ Hồi Thanh Dã.
Bạn có thể đọc truyện Anh Chẳng Thương Em Gì Cả - Lộ Hồi Thanh Dã Chương 15 được cập nhật nhanh nhất trong thời gian gần đây. Các chap mới nhất của truyện Anh Chẳng Thương Em Gì Cả - Lộ Hồi Thanh Dã sẽ lên tục được update trong thời gian sắp tới. Hãy theo dõi website đọc truyện online TruyenchuTH ngay để đừng bỏ lỡ những bộ truyện chữ hay nhé.
Tại sao bạn lại nên chọn TruyenChuTH để theo dõi những bộ truyện chữ mới nhất? TruyenChuTH luôn cập nhật những bộ truyện chữ hay và mới nhất dựa theo bảng xếp hạng truyện tại Trung Quốc. Đôi lúc đọc truyện, những quảng cáo hiện lên khiến bạn cảm thấy khó chịu. Nhưng đừng lo vì điều đó, vì tại TruyenChuTH, những quảng cáo luôn được hiển thị có khoa học. Sẽ không khiến các bạn cảm thấy bực mình hay khó chịu. TruyenChuTH còn có một đội ngũ quản trị viên giàu kinh nghiệm. Luôn đảm bảo tốc độ load truyện được nhanh chóng, giúp cho các độc giả coi truyện không bị giật hay load chậm. Còn chờ gì nữa hãy theo lưu ngay địa chỉ website TruyenChuTH của chúng tôi vào bookmark của bạn ngay để có thể theo dõi những bộ truyện chữ hay và mới nhất. Chúc các bạn có những phút giây giải trí vui vẻ.
Close