Truyện Ảnh Đế là Miêu Nô : chương 4: có muốn không?
Ảnh Đế là Miêu Nô
-
Khinh Vân Đạm
Chương 4: Có muốn không?
Sau khi bàn luận xong, Du Nhiên chạm mặt cô bạn của mình, nên công bố luôn tin vui, "Cố Khải đồng ý rồi."
Chu Khả Tâm nghĩ mãi mà không rõ, "Anh ấy sao lại đồng ý vậy?"
Vừa nói, cô nàng vừa đánh giá Du Nhiên, hết sức nghi ngờ cô bạn của mình đang trở thành vật hi sinh lớn lao.
Trên mặt Du Nhiên hiện ra một nét bi thương, "Sắc.Dụ."
Vẻ mặt Chu Khả Tâm hiện ra ý "Quả nhiên là thế.", lại nghe Du Nhiên nói tiếp, "Dùng mèo."
Chu Khả Tâm, "..."
Sở thích của ảnh đế, cô không hiểu lắm.
"Vậy giờ phải làm sao?" Chu Khả Tâm hỏi.
"Ngày mai gặp mặt ở trước cổng trường, mèo sẽ chờ sẵn ở đó, cậu chỉ cần nhớ mang theo kịch bản là được. Sau khi bắt đầu quay phim, cậu sẽ đóng vai nữ chính, Cố Khải là nam chính, những chuyện khác thì Cố Khải sẽ nhờ các đồng nghiệp bên công ty hỗ trợ." Du Nhiên giải thích rõ.
Chu Khả Tâm cảm thấy có chỗ không đúng lắm, "Vậy còn cậu?"
Trong thâm tâm Du Nhiên yên lặng trả lời, cô chính là con mèo dùng để làm vật hi sinh kia chứ đâu.
Nhưng ngoài miệng lại nói. "Tớ có việc rồi, mấy ngày nay không rảnh lắm. Nhưng mà có kịch bản rồi, biên kịch có mặt hay không cũng không ảnh hưởng gì."
"Sao tớ đột nhiên lại thấy hơi khẩn trương." Chu Khả Tâm cảm thấy có chút không được tự nhiên.
"Tụi mình chỉ cần cố hết sức thôi, những cái khác thì cứ mặc cho số phận đi." Du Nhiên vô cùng thoải mái.
"Còn một vấn đề cuối cùng." Chu Khả Tâm truy hỏi.
"Nói đi."
"Cậu nuôi mèo lúc nào vậy, sao tớ không biết?"
Du Nhiên từ chối trả lời.
*
Không biết bằng cách nào, chỉ trong một đêm hầu như toàn bộ trường đều biết Cố Khải muốn hợp tác quay phim ngắn cùng Chu Khả Tâm. Rất nhiều người gọi điện cho Chu Khả Tâm, cho đến khi điện thoại của cô bạn rơi vào trạng thái tê liệt.
Càng không ngờ là, ngay cả chế tác hậu kì với quay phim từng bỏ chạy theo Lục Phong đều hỏi họ có thể quay lại được không. Thậm chí ngay cả Lục Phong cũng bày ra tư thế xin lỗi, mong có thể hợp tác lần thứ hai.
Chu Khả Tâm vững tâm như sắt, "Ha ha, miếu nhỏ, không chứa nổi Phật lớn." Trực tiếp từ chối tất cả.
"Chắc là do Du Nhiên hằng ngày đều ở trong ký túc xá viết kịch bản, không mấy ai biết phương thức liên lạc với cậu ấy, nên mới tìm đến mình." Hơi suy nghĩ, trong lòng Chu Khả Tâm liền phản ứng lại với những chuyện đang xảy ra.
Sau khi có quá nhiều người gọi điện tới, cô dứt khoát tháo pin điện thoại ra.
Rạng sáng ngày thứ hai, Chu Khả Tâm đúng giờ chạy đến trước cổng trường. Ai mà ngờ vừa nhìn đến, đã thấy có con mèo Ragdoll đang chờ sẵn ở đó rồi.
"Đây chính là nàng mèo lạnh lùng trong truyền thuyết sao?" Chu Khả Tâm ghé sát vào, cẩn thận quan sát tỉ mỉ.
Giá trị nhan sắc của cô mèo nhỏ này cao thật. Đoan trang ngồi dưới đất, thoạt nhìn vô cùng có khí chất.
Chu Khả Tâm không khỏi nổi lên lòng ham muốn trêu chọc tâm tư của cô mèo nhỏ, "Đến đây, bắt tay nào."
Du Nhiên, "..."
Cô không muốn bắt tay, chỉ muốn đánh người.
Ai mà biết vừa giơ chân, bỗng có một người ôm cô lên.
"Đúng là em rồi." Giọng nói trầm thấp ẩn chứa sự thỏa mãn khó có thể dùng lời nói để diễn tả được.
"Meo." Du Nhiên nhẹ nhàng đáp một tiếng.
Chu Khả Tâm nhìn cô mèo nhỏ lạnh lùng trong truyền thuyết được Cố Khải ôm lấy, trong lòng cảm khái, ngay cả mèo cũng không thể cưỡng lại mị lực của ảnh đế mà.
"Muốn quay phim ngắn đúng không? Đi theo tôi." Trong lòng đang ôm cô mèo nhỏ, tâm tình Cố Khải không tệ, vì thế ngữ khí cũng dịu dàng thêm vài phần.
Chu Khả Tâm yên lặng đi theo.
*
Nghe nói ảnh đế muốn quay phim ngắn, người đại diện Chu Lập không khỏi há hốc mồm. Đạt được giải thưởng diễn xuất lớn, không tiếp tục đi đóng phim điện ảnh thu hút người xem, mà lại đi đóng bộ phim chiếu mạng, chuyện này so với chuyện ảnh hậu phẫu thuật thẩm mỹ khi đang nổi tiếng có khác gì nhau đâu? Đây rõ ràng là một kiểu thất bại rồi còn gì. Quên đi!
Nhưng mà có mèo rồi nên vị ảnh đế nào đó cũng chẳng muốn phí lời với người đại diện, "Tốc chiến tốc thắng." Xong việc anh muốn về nhà chơi với mèo.
Chu Lập hỏi ngược lại, "Cậu hợp tác với người mới, sao lại bắt đầu nhanh như vậy rồi?"
Chu Khả Tâm không có lời nào để nói.
"Kịch bản?" Cố Khải nhắc.
Chu Khả Tâm nhanh chóng đưa cho anh.
Chu Lập tùy tiện nhìn qua vài lần, càng xem càng im lặng, "Người ngoài nghề viết à? Phần diễn của mèo quá nhiều, độ quay chụp rất khó." Dù sao thì mèo cũng không nghe theo mệnh lệnh.
Du Nhiên ngưỡng mặt lên, rụt rè nở nụ cười, cho nên nàng mới tự mình biến thành diễn viên mèo.
"Quay trước đã, nếu không được thì thay đổi lại kịch bản." Cố Khải nhanh chóng ra quyết định.
Chu Lập chỉ im lặng.
Cảnh một.
Cố Khải đóng vai nam chính trong lúc đi ngang qua công viên, bỗng có một con mèo đột ngột nhảy ra ngăn cản đường đi của anh.
"Meo!" Cướp đây! Giao hết cá trên người ngươi ra đây! Du Nhiên diễn rất tập trung.
Cố Khải không tức giận. Anh tìm trong túi xách công sở của mình một chân giò hun khói, xé bao gói ra rồi đưa cho mèo trước, sau đó xoa đầu mèo, nói, "Ăn đi." rồi lãnh đạm bước đi, hiển nhiên không hề bận tâm đến mọi thứ.
"Cắt...."
Chu Lập hơi ngạc nhiên. Mèo Ragdoll vô cùng thông minh, giống như người khác muốn nó làm gì, nó đều có thể phối hợp theo một cách phi thường.
Cảnh hai.
Nam chính biết mình được thăng chức tăng lương nên vui mừng đến mức phát rồ. Sáng sớm ngày thứ hai, anh đi ngang qua công viên lại gặp được mèo Ragdoll.
Lúc này không chờ mèo nhảy ra đánh cướp nữa, anh liền mỉm cười tiến lại gần, chủ động cho mèo ăn. Trước khi đi còn chải bộ lông trên lưng giúp mèo nhỏ, tư thế đặc biệt thân mật.
Du Nhiên một mặt đứng hình, ngóng nhìn theo thân ảnh đang xa dần của Cố Khải, mãi không cách nào hoàn hồn được. Cô nhớ là sờ vào cổ, sao lại chuyển thành lưng rồi? Kịch bản rõ ràng không viết như vậy!
Chu Lập tấm tắc thấy kì lạ, "Biểu hiện của mèo rất xuất sắc. Đặc biệt là khúc cuối nhìn theo bóng dáng nam chính đang rời đi, khiến cho người ta có một loại cảm giác... nó có linh tính, biết rõ tất cả mọi chuyện."
Quá trình quay phim vẫn tiếp tục.
Cảnh ba.
Nam chính trúng giải ba xổ số nên kích động chạy đến. Anh bắt đầu tin rằng vận khí tốt gần đây là nhờ có mèo nhỏ, vì lẽ đó khi nhìn thấy mèo, anh ôm chặt lấy nó, tựa như muốn hôn nó.
Vẻ mặt Du Nhiên lạnh lùng, kiên quyết dùng chân đẩy khuôn mặt điển trai của ảnh đế ra. Anhh lại tùy tiện đùa giỡn nữa rồi! Tôn trọng kịch bản được không, hả?
Bầu không khí nhất thời đọng lại.
Chu Khả Tâm cảm khái, "Tôi chưa từng thấy con mèo Ragdoll nào hung dữ như vậy, chẳng lẽ giống bị biến dị?"
Chu Lập thì biểu lộ sự quái lạ, trơ mắt nhìn ảnh đế nhà mình bị đánh.
"Đau." Cố Khải vô cùng đáng thương than thở.
Tâm địa của cô mèo nhỏ vô cùng sắt đá, không thèm phản ứng chút nào, tiếp tục dùng đệm thịt đánh anh.
"Kịch bản rõ ràng viết như vậy mà!" Cố Khải có ý đồ che đậy.
Du Nhiên cười nhạo, lừa gạt mèo phải không? Cô viết kịch bản đó, chẳng lẽ cô lại không biết?
"Được rồi, được rồi, không hôn." Cố Khải ôm cô mèo nhỏ, thốt ra lời thề son sắt đảm bảo.
Lúc này Du Nhiên mới ngừng tay.
Chu Lập ho nhẹ một tiếng, làm bộ như không nhìn thấy gì cả, "Tiếp tục."
Cảnh thứ ba quay lần nữa.
Nam chính lần thứ hai trúng số kích động chạy đến. Lần này anh chỉ giơ cô mèo nhỏ lên cao, xoay một vòng trong không trung, sau đó ôm cô mèo nhỏ vào lòng.
Trong miệng lại nỉ non, "Là mày phải không? Vì nhờ có mày mà gần đây tao mới gặp may không ngừng. Nhất định là vậy, không sai!"
Cô mèo nhỏ lẳng lặng nhìn anh, vẻ mặt cực kì bình tĩnh.
Một hồi lâu, nam chính miễn cưỡng tỉnh táo lại. Ánh mắt của hắn cực kì tha thiết, giọng nói đặc biệt nhẹ nhàng, "Theo tao về nhà đi, sau này tao sẽ chăm sóc mày."
Cô mèo Ragdoll lắc lắc đuôi, nghiêng đầu, meo một tiếng. Vừa giống như nghe không hiểu, vừa giống như đang nói, "Thật sao?"
"Đi thôi." Nam chính ôm mèo vào lòng, lấy áo khoác bao quanh, vì sợ nó lạnh.
Tiếp theo là cảnh bốn.
Nam chính xem mèo như thần linh mà cung phụng. Cho ăn, cho uống, còn chơi cùng, chăm sóc vô cùng cẩn thận.
Cuối cùng là cảnh năm.
Người vợ nói cho chồng mình biết chân tướng mọi chuyện, còn cô mèo nhỏ ở bên cạnh chơi đùa một mình.
Đến đây, phần diễn của mèo hoàn toàn kết thúc.
Lúc đầu Chu Lập còn tưởng rằng phải NG [1] đến mấy lần, ai mà ngờ cô mèo nhỏ diễn vô cùng xuất chúng, hai, ba lần đều có thể qua. Vì thế tiến độ quay phim nhanh như gió, một nửa lượng công việc cũng đã hoàn thành.
"Con mèo này thật lợi hại." Trong ánh mắt của anh ta tràn ngập thán phục.
Cố Khải đặt cô mèo nhỏ lên bàn, căn dặn người đại diện, "Anh nhớ tìm thức ăn cho em ấy, chăm sóc em ấy thật tốt. Tôi còn phải quay thêm mấy cảnh ngắn nữa."
"Không thành vấn đề." Chu Lập trả lời.
Sau đó Cố Khải quay cảnh thăng chức tăng lương, mua vé số liền trúng thưởng, Chu Lập thì tìm túi thức ăn cao cấp cho mèo ăn.
Túi thức ăn đóng gói in hình mèo tổng giám đốc bá đạo, chèn vào đó là dòng chữ, "95% mọi giống mèo đều lựa chọn, bạn có muốn không?"
Du Nhiên mặt không cảm xúc, ngang ngược ra vẻ oán hận, không, ta không muốn.
Chu Lập đổ một chén đầy thức ăn cho mèo, "Ăn đi."
Du Nhiên hất mặt sang một bên, kiên quyết từ chối.
"Em ấy không ăn thức ăn cho mèo thì đổi thành khoai chiên, lạp xưởng hoặc là kem ly." Chẳng biết từ lúc nào Cố Khải đã trở lại bên cạnh cô mèo Ragdoll.
Chu Lập vô cùng hoài nghi, "Mèo có thể ăn đồ ăn vặt sao?"
"Anh có thể cho em ấy những thứ khác, nhưng em ấy tuyệt đối sẽ không ăn một miếng." Cố Khải sờ đầu của cô mèo nhỏ, hờ hững nói. "Yên tâm. Cái gì có thể ăn, cái gì không thể ăn, trong lòng em ấy hiểu rõ."
Cái gì mà trong lòng hiểu rõ? Đây cũng không phải là yêu miêu thật. Chu Lập âm thầm oán trách, bất quá vẫn nghe lời thay đổi thức ăn cho mèo.
Sau khi đổi thành khoai chiên, cô mèo Ragdoll lập tức đắc ý đứng dậy ăn.
Chu Lập: Lỡ như con mèo Ragdoll này dạ dày yếu thì sao đây?"
Cố Khải tiếp tục quay phim.
Sau khi đưa con mèo về nhà, cũng có thời điểm nam chính gặp xui xẻo. Nhưng anh lại cảm thấy là do mình chăm sóc mèo không đủ tận tâm, vì thế khiến miêu yêu tức giận, cố ý đưa ra những trừng phạt nhỏ, từ đó nam chính đối tốt với mèo nhỏ gấp bội.
Nửa tháng sau, nam chính vượt qua cảnh khốn khó. Anh càng tin rằng miêu yêu thật sự tồn tại.
Lúc quá trình quay phim sắp kết thúc, bởi vì sốt sắng quá nên Chu Khả Tâm NG liên tiếp ba lần.
"Cảnh quay cuối cùng rồi, cố lên." Chu Lập vỗ tay, tiếp sức cho mọi người.
Chu Khả Tâm không khỏi cười khổ. Giờ khắc này, cô nàng hết sức khẩn trương, tim đập nhanh không hề bình thường. Xem các diễn viên diễn trên ti vi có vẻ như rất đơn giản, nhưng đến phiên mình thì hoàn toàn không phải vậy.
Hít sâu một lần, Chu Khả Tâm nỗ lực bình ổn tâm tình. Lại NG hai lần, đến lần thứ sáu rốt cuộc cũng có thể qua.
"Chế tác hậu kì cần đến hai đến ba ngày, sau khi thành phẩm hoàn chỉnh thì tôi gửi cho ai?" Chu Lập hỏi.
"Gửi cho tôi được rồi." Chu Khả Tâm nói cho anh ta biết địa chỉ mail của mình.
Cố Khải ôm cô mèo nhỏ, cười hài lòng, "Vậy sau này em là của anh rồi."
Vẻ mặt Du Nhiên đứng hình, "???"
Cố Khải cây ngay không sợ chết đứng, "Lúc trước có nói qua rồi, anh hỗ trợ, mấy cô ấy sẽ tặng mèo cho anh làm thù lao."
Du Nhiên giận dữ, một cái tát đập lên gương mặt điển trai của ảnh đế. Nói bậy? Ai thỏa thuận như vậy với anh chứ?
Danh Sách Chương: