Truyện Bình Thiên Hạ : chương 16
Bình Thiên Hạ
-
Cuồng Thượng Gia Cuồng
Chương 16
Kiêu vương bị đánh tát thì bên má lập tức đã ửng đỏ, lại càng không chịu buông nàng ra, chỉ muốn đặt nữ nhân này dưới thân, thoáng buông những lời lẽ dây dưa bên môi nàng: “ không hổ là tiểu thư của triều cũ, quả nhiên khí thế bức người, chẳng qua cũng hơi kém, nhưng vì rượu mà lá gan cũng to gớm, đúng vậy không? Bổn vương là ai? Dám đánh bổn vương sao?”
Rượu mạnh khiến Uất Trì Phi Yến thêm mạnh mẽ, trừng trừng mắt phượng, giãy dụa đánh, miệng nói to: “ Ta đánh đó, đánh chết tên Hoắc Tôn Đình vô liêm sỉ……. Ưm…..”
Lời còn lại chưa thốt ra đã bị nam nhân kia lấy miệng che lại.
Phi Yến chưa bao giờ gặp nam nhân nào lỗ mãng như này, đầu lưỡi như muốn ở hẳn trong miệng nàng mà quấy rối vậy, đúng là cái đồ cầm thú, bàn tay to kia cũng thật xấu, theo mép vải mà chơi đùa ngực nàng……….
Phi Yến bị vuốt ve rất khó chịu, há mồm cắn vào đầu lưỡi Hoắc Tôn Đình……….
Sau say rượu, là cảm giác đau đầu. Ánh mắt sưng đỏ mở to. Phi Yến nằm ở trên giường, mờ mịt nhìn bốn phía.
Đây cũng không phải lần say rượu đầu tiên, nhớ rõ vào 2 năm trước, lúc ở núi Bạch Lộ Sơn nàng còn rất trẻ, chỉ học binh pháp, cũng không biết lòng người hiểm ác, kết quả tranh đấu bằng uống rượu, lại thu về thất bại thảm hại, nếu không bởi vì hoàn cảnh lúc đó quân địch đuổi tới, tí nữa thì bị mang đi. Từ đó về sau, nàng chưa bao giờ say rượu.
Tửu lượng của Phi Yến rất tốt, nếu uống rượu mạnh, có say lắm cũng chẳng bao giờ xảy ra chuyện gì. Lần này thì tốt rồi, nàng còn nhớ như in Hoắc Tôn Đình cưỡng hôn mình, sau đó như thế nào thì khôngnhớ.
Nhớ đến một màn kia, Phi Yến vọt ngồi dậy, phát hiện quần áo của mình đã đổi thành quần áo ngủ, cúi đầu than một tiếng, suýt nữa thì ngã xuống giường rồi.
Đúng lúc này, có một thị nữ vén màn lên, nhẹ giọng hỏi: “ Tiểu thư đã ngủ dậy rồi sao, nô tỳ đã chuẩn bị nước nóng, tiểu thư lau qua đi ạ”. Thị nữ nhỏ này tên là Bảo Châu, là người Kiêu vương đưa đến để hầu hạ Phi Yến. Bởi vì Uyên Ương bị thương nặng, nên nha đầu này đến thay.
Khi nói chuyện, Bảo Châu đã cuộn màn che lại, Phi Yến vừa nhìn thấy mình đang ở trong một phòng ngủ. Giường gối đều có khắc chữ Vạn lí sơn hà đồ, chiếc giường được chạm khắc rất đẹp tỉ mỉ. Còn có một bộ tranh chữ- “ Cẩn du nặc hà, quốc quân hàm cấu, thiên chi đạo dã”.
Đây là thánh ngôn của Tả Khâu Minh, dùng phép ẩn dụ để miêu tả tịnh vật mà thế gian không thể nhìn tới, núi cao xuyên qua những dãy đồng bằng xinh đẹp tuyệt trần, kì thực cũng chỉ là những đụn đất cát, tạp vật tạo nên, mĩ ngọc trong sáng cũng khó có thể không chút tỳ vết, chỉ có ngực mang sự khoan dung cất chứa những tốt đẹp cùng kiên trì, mới là điều xây dựng nên vua của một nước.
Chữ kí bên dưới bức tranh đó chính là “ Trọng sinh”, nếu nhớ không lầm, thì tên chữ của Kiêu vương là trọng sinh.
không thể tưởng tượng được dù hắn vô sỉ đến cực điểm, nhưng nét chữ lại cứng cáp mạnh mẽ, khôngkém một bậc nhân sĩ nào…….. Chẳng lẽ, đây là phòng ngủ của Kiêu vương?
Quả nhiên Bảo Châu nói tiếp: “ Hôm qua khi vương gia mang tiểu thư về, tiêu thử đang say rượu, còn có…….. nôn…. Cho nên vương gia liền ôm tiểu thư đến phòng ngủ luôn”.
Phi Yến im lặng hít một hơi sâu: “Quần áo của ta…. Là do ai thay?”
Bảo Châu vội vàng quỳ xuống: “ Nô tỳ đáng chết, là nô tỳ cả gan thay, thật sự lúc đó tiểu thư đang hôn mê bất tỉnh không biết, lại…… nôn rất nhiều….. không có cách nào đành phải thay quần áo…….”
Bảo Châu nói như vậy, Phi Yến mới thấy trên người mình toàn hơi của người kia, nhất thời hai má có nóng lên, đúng là hương thơm khác biệt, hóa ra tại mình tự làm mất mặt, nhưng như vậy cũng tốt, đỡ phải lo lắng tên Kiêu vương kia, tuy rằng chính mình nhẫn nhục cố chịu đựng đó nhưng chắc khi nôn hết lên người hắn cũng không phải do cố ý đâu nhỉ?
Nghĩ vậy, trong tâm giảm bớt ngượng ngùng, bảo Bảo Châu chuẩn bị nước để tắm. Bất quá nghĩ đến việc hôm qua, cứ nghĩ tên Kiêu vương kia bị trúng độc nên sẽ không làm gì mình, mặc dù sau này vào phủ Kiêu vương, thân mình sẽ nguyên vẹn chẳng cần lo nghĩ, nghĩ đến việc hắn trúng độc sẽ không làm được chuyện chăn gối gì gì kia, mà chuyện này lại theo chiều hướng khác, nếu mình mà vào phủ, làm sao mà giữ bản thân trong sạch được đây?
Nghĩ đến việc ở trên xe ngựa này hôm qua, Phi Yến rất tức giận, rất rất tức giận, nàng mới tự trách mình, dù xin trì hoãn cưới gả, nhưng chuyện này không đơn giản như mình nghĩ. Có lẽ phải dùng binh pháp như trên chiến trường, nàng mới nói chuyện phải trái được với Kiêu vương này, nhưng phải tính đến kế nịnh ngọt hắn mới được, mình cũng không làm được chuyện vô liêm sỉ nào, không đấu nổi được Kiêu vương vô liêm sỉ này.
Sauk hi thay quần áo, nàng muốn về nhà, nhưng Bảo Châu lại nói : “ Vương gia có dặn, nếu tiểu thư mà tỉnh thì người hãy đến hậu hoa viên để gặp vương gia”
Phi Yến không hiểu Kiêu vương nghĩ gì, liền theo Bảo Châu dẫn đường, uốn uốn lượn lượn vài vòng thìđến hậu hoa viên. Còn chưa tới cửa đã nghe thấy tiếng hô quát.
Chỉ thấy Kiêu vương đang cùng một vài nam nhân đang tỉ thí với nhau. Thoạt nhìn là biết Kiêu vương hay tập quyền cước, cho dù hiện tại đã là hoàng tử cao quý, nhưng thân hình vẫn cơ bắp cường tráng, làn dan mang màu nâu đồng khỏe khoắn, Phi Yến nhìn lưng quấn băng gạc của Kiêu vương thì bất an, liền đứng lại, thi lễ với Kiêu vương: “ Thỉnh an điện hạ”.
Nhưng Kiêu vương cũng chẳng để ý nàng, lập tức đánh tới bọn Vệ Thanh.
Chỉ cảm thấy hôm nay Kiêu vương đánh dồn dập không thể chống đỡ, quả nhiên chỉ có một chút đãkhông nổi.
Cuối cùng Kiêu vương ra một đòn mạnh, người cường tráng kia liền ngã xuống, vội vàng ôm chỗ đau, Tiếu Thanh quỳ xuống nói : “ Nhị điện hạ, sáng mai còn phải tập diễn binh, giữ một mạng cho chúng thần đi, nếu không thì sẽ chết ngay tại đây đó, cha mẹ ở nhà còn mong cưới vợ!”
Nghe xong lời của hắn, Kiêu vương mới thu hồi sát khí, phất phất tay, làm cho bọn họ lui xuống.
Lúc này, Phi Yến vẫn quỳ trên mặt đất, chờ Kiêu vương lên tiếng. Nhưng Kiêu vương lại tự luyện võ mộtmình, đến bên giếng, múc gáo nước dội thẳng lên người làm cho băng gạc sau lưng ướt sẫm.
Bị nước lạnh làm tỉnh, vương gia đang giận dỗi kia trở thành bình thường, rốt cục bình tĩnh nói : “ Đứng lên nói chuyện đi!”
Uất Trì Phi Yến đã quá quen tính vị vương gia này, sớm nắng chiều mưa. Cho rằng hôm qua mình vô lễ với hắn, nôn ra khắp người hắn, làm cho Kiêu vương mất hứng, hôm nay mình tỉnh rượu, muốn mình xin lỗi đây.
Vì thế đến trước mặt hắn nói : “ Hôm qua uống rượu trong cung, dân nữ không chịu được rượu mạnh, nếu hành động có vô lễ, mong điện hạ bao dung, không so đo với dân nữ”.
trên người Kiêu vương còn dính nước, chậm rãi tới trước nàng, còn nói thêm: “ Đứng dậy đi, chưa ăn cơm phải không, vào nhà cùng ăn với bổn vương…..”
“ Vương gia bận rộn, dân nữ không dám quấy rầy, nếu không có gì, dân nữ muốn về nhà……….”
Kiêu vương đột nhiên dừng chân, một tay kéo nàng vào trong lòng mình, mở miệng nói : “ Chẳng lẽ Uất Trì tiểu thư chưa hiểu sao? Nàng đã là nữ nhân của bổn vương mà lại xưng “dân nữ” cơ à, bộ dáng bổn vương lạnh lùng, cũng nghi ngờ tiểu thư đây có lòng dạ sắt đá, không hiểu tình cảm nam nữ rồi. Nhưng bổn vương có một chuyện không hiểu, mong Uất Trì tiểu thư giải thích cho bổn vương. Hôm qua tiểu thư say rượu, bộ dáng rất ngây thơ mê hoặc, tự nhiên ngã vào lòng bổn vương, quả nhiên rượu mạnh có thể làm cho người ta thay đổi……..”
Phi Yến bị hắn trêu chọc, vẻ mặt biến đổi, quả nhiên là đồ vô liêm sỉ! Nàng từ khi nào mà tự nhiên chủ động chứ? Bị hắn nói quá làm ra không thể chịu nổi!
Nhưng bàn tay to của Kiêu vương vẫn nắm chặt như vậy là sao? Chỉ thấy thanh âm của Kiêu vương lạnh dần, nắm chặt eo nhỏ của nàng tiếp tục hỏi: “ Vì sao đã ở trong lòng bổn vương, lại vừa hôn vừa rưng rưng nước mắt, miệng gọi “Phàn đại ca”…… Bổn vương thấy rất tức giận, Phàn đại ca kia là gì với tiểu thư vậy, khiến tiểu thư phải hoảng sợ ngừng tay?”
Uất Trì Phi Yến không nghĩ tới lúc mình say rượu lại nói những lời đó, trong lúc nhất thời không nói được gì. Bộ dáng này của nàng rơi vào mắt của Kiêu vương, làm cho khí huyết ngày cạnh lạnh xuống.
hắn nheo mắt đầy sát khí, cắn răng nói : “ Phàn đại ca trong miệng nàng, có phải là phản tặc Phàn Cảnh không?”
Danh Sách Chương: