Ông Ngô nghe những lời này của ông Trần, vỗ đùi đét một cái.
Sau đó ông liền lấy di động ra, hưng phấn nhìn Tiểu Tình:
- Đúng đúng... Chính là thế. Tôi cũng gọi điện thoại cho lão Trương... Ông ấy vẫn nói muốn tìm thầy thuốc Giang châm cứu, đã đợi rất lâu rồi. Mau để ông ấy tới đây. Nếu đợi tới ngày mai, chờ mọi người đều biết chuyện rồi, không biết ông ấy còn phải đợi bao lâu nữa...
Nhìn mấy vị bệnh nhân cũ này không thể chờ đợi, lấy di động ra bắt đầu gọi điện, Tiểu Tình không nhịn được, che miệng cười:
- Mọi người không cần gấp thế. Thời gian kế tiếp thầy thuốc Giang đều ở trong phòng khám, không cần phải lo lắng chờ lâu...
- Đúng vậy đúng vậy, nhưng lão Trương đã đợi từ lâu lắm rồi. Nếu biết tôi biết thầy thuốc Giang trở về mà không báo cho ông ấy, chỉ sợ lão sẽ tìm tôi gây phiền toái... Ha ha.
Lão Ngô cũng cầm điện thoại đặt lên tai, vừa nói vừa cười ha hả. Ngày thứ hai Giang Khương trở lại phòng khám, có thể nói bệnh nhân đến chật ních phòng. Mặc dù phòng khám tạm thời bỏ thêm hai ghế dài để chờ đợi nhưng vẫn có không ít bệnh nhân không còn chỗ ngồi chờ.
Chẳng qua còn may là người có thể đợi Giang Khương tới khám giờ phút này cũng không có ai có bệnh cấp tính hoặc quá nghiêm trọng. Cho nên mặc dù bọn họ nóng lòng chờ đợi nhưng cũng coi như tương đối kiên nhẫn. Dù sao thì đã đợi Giang Khương lâu như vậy rồi, đợi thêm một chút cũng không sao.
Giang Khương cũng hơi luống cuống tay chân. Mặc dù đã đoán trước nhưng hắn cũng không ngờ hôm nay lại có nhiều bệnh nhân tới như vậy.
Chẳng qua còn may là hôm nay ba thầy trò đều ở đây, coi như miễn cưỡng duy trì được tốc độ. Chỉ có đám anh Hoàng ở phòng thuốc là đang bận rộn tới tay chân không ngừng.
Hôm nay tới xem bệnh, đại đa số đều tìm Giang Khương, thậm chí cũng không có nhiều người muốn đi sang bên thầy thuốc Hồ. Hơn nữa rất nhiều lúc, Giang Khương còn cần phải trị liệu như châm cứu cho bệnh nhân, cho nên tốc độ của hắn cũng không thể không đẩy nhanh tốc độ.
Tốc độ Giang Khương tăng lên, thầy thuốc Hồ nhìn động tác của hắn cũng phải âm thầm kinh hãi. Phải biết rằng tốc độ Giang Khương bắt mạch đã tương đối kinh khủng rồi. Giang Khương vừa hỏi bệnh, vừa bắt mạch, trên cơ bản chỉ hai phút là xong một bệnh nhân.
Nếu là người khác, ví dụ như Trương Nhạc thì thầy thuốc Hồ phải mắng cho té tát. Xem bệnh Trung y làm sao có thể xong trong hai ba phút. Thế không phải là lung tung sao?
Nhưng thầy thuốc Hồ vẫn yên tâm đối với Giang Khương, biết hắn luôn luôn cực kỳ thận trọng khi xem bệnh, tuyệt đối không làm qua loa cho xong. Hơn nữa tính tình Giang Khương cũng kiên định, nếu một bệnh mà không nắm chắc bảy tám phần thì tuyệt đối không kê thuốc thiếu cẩn thận.
Chẳng qua thầy thuốc Hồ cũng không nén nổi hơi lo lắng, nhìn động tác của Giang Khương càng lúc càng nhanh, rốt cục nói:
- Giang Khương, không cần gấp như vậy đâu. Từ từ làm.
Nghe thầy thuốc Hồ quan tâm như vậy, Giang Khương đang luống cuống tay chân gọi bệnh nhân tiếp theo tới liền ngẩn ra, sau đó chợt nhớ tới vừa rồi động tác mình quá nhanh, trong lòng cũng rùng mình một cái. Đúng rồi... Vừa rồi mình đã phạm phải tối kỵ...
Mặc dù năng lực của mình có thể phân biệt triệu chứng trong thời gian ngắn, đồng thời nhanh chóng có biện pháp trị liệu nhưng lại quên rằng với tình huống như vậy, mình không thể cam đoan một trăm phần trăm không xuất hiện bất cứ sai lầm gì.
Có rất nhiều chứng bệnh phức tạp, biểu hiện và tình hình thực tế lại hoàn toàn bất đồng. Mặc dù mình có đủ năng lực phân biệt mạch chứng nhưng có đôi khi sẽ có khả năng bị một chút biểu hiện làm lầm lẫn. Mặc dù tỷ lệ đó rất nhỏ, nhưng việc này liên quan tới bệnh nhân, quả thật mình đã nóng lòng rồi. Hẳn là phải chậm lại một
chút, cẩn thận hơn một chút.
Nghĩ tới đây, Giang Khương gật đầu tạ lỗi thành khẩn với sư phụ:
- Sư phụ, con biết rồi!
Nhìn Giang Khương không chút kiêu ngạo nóng nảy, hiểu được ý của mình, thầy thuốc Hồ vui mừng cười. Một đệ tử này của mình mặc dù năng lực ở một số phương diện đã vượt xa mình nhưng vẫn khiêm nhường như cũ. Điều này còn khiến ông vui mừng hơn là thấy thành tựu của hắn.
Phải biết rằng làm một thầy thuốc, chỉ có lúc nào cũng duy trì cẩn thận, còn có thái độ khiêm nhường thì mới có thể đi tới đỉnh cao nhất của nghề này. Nếu không thì dù y thuật có lợi hại hơn nữa cũng không đạt được.
Giang Khương ngồi thẳng lại một chút, vốn tâm tình hơi dồn dập thoáng chốc liền bình tĩnh lại. Thở hắt ra một hơi, hắn đưa tay bắt mạch bệnh nhân, mỉm cười nói:
- Có chỗ nào không thoải mái?
Tốc độ xem mạch chậm lại rồi, Giang Khương từ từ cảm nhận được trái tim mình rõ ràng bình tĩnh hơn vừa rồi rất nhiều. Trong tim không còn cảm giác sốt ruột, hơn nữa đáy lòng hắn lại giống như một tấm gương sáng, dường như có thể thấy tất cả rõ như lòng bàn tay.
- Miệng đắng tâm phiền... Lưỡi hồng đài vàng...mạch huyền...căn hỏa thượng viêm, nên dùng...
Sắc mặt Giang Khương lạnh nhạt, chậm rãi cầm bút, vừa kê thuốc, sau đó giao đơn thuốc cho bệnh nhân, nói:
Thầy thuốc Hồ kê đơn tốt xong, giao cho bệnh nhân đi lấy thuốc, sau đó ngồi bên cạnh Giang Khương. Đây cũng bởi lời Giang Khương nói mà sắc mặt ông hơi khẩn trương nhìn người đàn ông trung niên kia.