Đùng đùng đùng!
Lực phản chấn khiến cho vai của Giang Khương hơi chấn động nhẹ.
Tiếng súng vang lên, đám bia liên tục bị ném ra bị bắn nát, tạo thành một đám khói màu trắng giữa không trung. Giang Khương nheo mắt, nhìn cái đĩa bay cuối cùng được bắn ra, sắc mặt không hề thay đổi, bóp cò súng lần cuối, sau đó nhìn đĩa bay bị bắn thành khói vụn, liền mỉm cười hài lòng, tiện tay đưa khẩu súng cho nhân viên công tác đang bội phục bên cạnh.
Buông súng, Giang Khương quay sang nhìn Viên Nhất Chương, cười nói:
- Viên thiếu, đến lượt anh.
Gương mặt Viên Nhất Chương đã hoàn toàn âm lãnh. Ngày xưa, mỗi lần y bắn một đĩa bay phải mất ba giây, bắn gián đoạn chứ không bắn liên tục được. Có như vậy, trên cơ bản có thể bắn trúng được tám chín mục tiêu. Nhưng vừa rồi, Giang Khương làm một hơi, mỗi một đĩa bay là một giây, không hề có sự gián đoạn ở giữa.
- Tại sao lại có thể bắn được như vậy?
Với tài bắn súng của Viên Nhất Chương, nếu bắn nhanh như Giang Khương, chỉ sợ trúng được hai ba mục tiêu đã là may mắn lắm rồi.
Nghĩ đến đây, trong đầu Viên Nhất Chương tràn đầy tức giận. Từ nhỏ đến lớn, bất kể là trong nước hay ngoài nước, từ gia thế hay bản thân, y đều ưu tú nhất. Lúc nào cũng được người ta tâng bốc và hâm mộ, nào có ai dám qua mặt y như thế? Bây giờ, trước mặt nhiều người như vậy, bị một tên nhà quê hai lần làm cho mất mặt, thậm chí ngay cả lòng tin có thể chiến thắng đối phương cũng không có.
Nghe Giang Khương nói, Viên Nhất Chương nhìn sang những người bên cạnh, thấy ánh mắt bọn họ nhìn y một cách quái dị, lửa giận trong lòng dâng lên đến đỉnh điểm, rốt cuộc cũng bạo phát ra.
- Mày cho rằng mày là ai? Mày chỉ là một đứa nông thôn chân còn dính phèn, dám trước mặt lão tử làm bộ cái gì? Lão tử bắn chết mày.
Nhìn gương mặt bình tĩnh của Giang Khương, ánh mắt Viên Nhất Chương đỏ bừng lên, hai tay nắm chặt súng, đột nhiên quát một tiếng rồi cầm súng bổ tới Giang Khương.
Nhìn động tác của Viên Nhất Chương, tất cả mọi người đều kinh hô lên. Ai cũng nhìn thấy gương mặt khó coi của Viên Nhất Chương, nhưng không ai nghĩ đến y lại bất chấp thể diện mà cư xử như vậy.
Giang Khương vẫn rất bình tĩnh. Hắn đã sớm cảm giác được một cổ khí tức nguy hiểm từ trên người Viên Nhất Chương, nhưng hắn không quan tâm. Việc này đâu phải do hắn chọn. Viên Nhất Chương muốn mất thể diện, vậy thì cứ để y mất đi.
Thấy Viên Nhất Chương quả nhiên trở mặt, hùng hổ đập súng đến, ánh mắt Giang Khương cũng trở nên lạnh lẽo. Nhìn gân xanh nổi lên trên trán Viên Nhất Chương, cũng biết được y đang dùng toàn lực. Nếu người bình thường bị cây súng này đập trúng đầu, không xuất huyết não thì cũng bị chấn thương nghiêm trọng.
Giang Khương không thể để cho người ta khi dễ như vậy được. Nhìn cây súng đập tới, hắn nhẹ nhàng giơ tay chộp lấy cây súng, cổ tay khẽ đảo. Trong tiếng kinh hô của Viên Nhất Chương, đã đoạt được cây súng. Hơn nữa còn đạp một cú vào bụng Viên Nhất Chương. Mặc dù chỉ dùng ba phần lực, nhưng cũng đánh Viên Nhất Chương nằm thẳng cẳng dưới đất.
- A!
Nhìn tình huống biến hóa, Viên đại thiếu bị Giang Khương đoạt lấy súng, sau đó bị đạp cho một cước nằm lăn ra đất, tất cả mọi người đều kinh hô.
Nhưng Viên Nhất Chương lại không ý thức được Giang Khương đã lưu thủ. Y ra tay đánh người nhưng lại bị đối phương dễ dàng đánh ngã xuống đất, ánh mắt càng đỏ bừng hơn, kêu to một tiếng rồi ngồi dậy, đảo mắt đã đoạt lấy cây súng từ trong tay của nhân viên công tác, sau đó giơ súng điên cuồng bắn về phía Giang Khương.
- Á!
Thấy Viên Nhất Chương hành xử như vậy, tất cả đều hoảng sợ kêu lên. Bọn họ đã từng thấy người ta quần ẩu với nhau, nhưng chưa từng nhìn thấy ai một lời không hợp liền giơ súng đoạt mạng người khác.
Nên biết rằng, trong cái vòng tròn này không có ai là người bình thường cả. Mọi người ngày thường không hợp chỉ ầm ĩ cãi nhau, đánh nhau đầu rơi máu chảy cũng chẳng có gì. Nhưng động đến tính mạng là chuyện kiêng kỵ nhất. Nếu xảy ra chuyện, người nào cũng phải gánh trách nhiệm.
Viên Nhất Chương luôn ỷ vào Phó thủ tướng Vương che chở, ai cũng không sợ. Bây giờ đã đỏ mắt, ngay cả súng cũng dùng đến. Nhìn Viên Nhất Chương trực tiếp bóp cò súng, mọi người liền hoảng sợ che miệng hoặc che lỗ tai.
Nhưng tiếng súng còn chưa vang lên, nhìn Viên Nhất Chương đứng cách hai thước đang giơ súng về phía mình, khóe miệng Giang Khương hiện lên nụ cười trào phúng. Chờ sau khi Viên Nhất Chương bóp cò, phát hiện không có tiếng súng vang lên, gương mặt hiện lên sự ngạc nhiên, lúc này mới cầm khẩu súng đã đoạt được trong tay Viên Nhất Chương lần trước đập tới.
Giang Khương tiện tay đập báng súng vào bụng của Viên Nhất Chương. Đối với một người dám chỉa súng bắn vào mình, Giang Khương cũng không lưu thủ. Chỉ thấy được báng súng đập vào Viên Nhất Chương một cái, sắc mặt Viên Nhất Chương trong nháy mắt trở nên trắng bệch, khẩu súng trong tay rơi xuống đất, ôm bụng té xuống mặt đất, giống như một con tôm bị đun sôi cuộn mình, không còn nhúc nhích.
Nhân viên công tác của câu lạc bộ Long Sơn bị hành động đoạt súng của Viên Nhất Chương làm cho hoảng sợ. Anh ta không nhớ cây súng này Giang Khương đã bắn hết đạn rồi mới trả lại. Khi không có tiếng súng vang lên, lúc này mới hồi phục tinh thần. Nhìn thấy Viên Nhất Chương bị đánh gục nằm trên mặt đất, anh ta cố không chạy đến đỡ người mà lo nhặt hai cây súng trên mặt đất lên trước, tránh xảy ra vấn đề lần nữa, sau đó mới ra hiệu cho nhân viên khác chạy đến đỡ Viên Nhất Chương.
- Này, các người chết hết rồi sao? Mau gọi xe cứu thương đi. Nếu Chương thiếu xảy ra vấn đề, các người cũng không thoát khỏi trách nhiệm đâu.