- Đánh cho ông...
Nghe con trai thị trường kêu gào phẫn nộ bên cạnh, đồng chí trung niên phó trưởng trấn Võ Nguyên mở to mắt như muốn ăn người, rốt cục cắn răng một cái, đã nghĩ thông, phất tay với các nhân viên dân quân của mình, kêu lên:
- Nghe Dương thiếu gia và Lý công tử đi...
Đội viên đội dân phòng cảm thấy đầu óc không đủ dùng. Bọn họ chẳng nhận ra đâu là Dương thiếu gia và Lý công tử nhưng nhận ra vị phó trưởng trấn trước mắt. Về phần nghe theo Dương thiếu gia và Lý công tử... Mọi người thấy chắc là tên vừa kêu la vừa nhảy nhót như con khỉ và tên nhóc béo mập bên cạnh, sau đó đồng thời hô to, vọt về hướng phất tay của phó trưởng trấn.
Nhìn đám đội viên mặc đồng phục lao tới, Giang Khương cười... Đã rất lâu hắn không chơi trò đánh hội đồng thế này rồi. Chẳng qua một mình mình chơi cũng không có ý nghĩa, phải gọi người cùng chơi mới vui.
Cho nên nhìn đám người kia lao tới, Giang Khương cũng không ẩu đả ngay mà đưa mắt ra hiệu cho sư phụ Kim và lão Cố, ý bảo bọn họ không cần lo lắng, sau đó bắt
đầu chạy sang một bên.
- Đừng chạy...
Thấy đối phương định chạy, đám dân phòng chuyên bắt lưu manh tại trấn Võ Nguyên giờ cũng càng thích thú, vung tay vung chân, oa oa kêu to đuổi theo Giang Khương.
Nhìn Giang Khương vừa mới đánh hai người bọn họ không còn nước phản công, giờ rốt cục chạy trốn, không dám đối đầu, lúc này Dương Thiếu Cát và Lý Cường cũng hưng phấn hẳn, lộ nụ cười đắc ý. Dương Thiếu Cát đại thiếu gia còn hưng phấn kêu to:
- Đánh chết hắn cho tôi... Đánh hắn...
Chẳng qua Dương thiếu gia vừa hưng phấn kêu hai câu, đột nhiên lại thấy Giang Khương đang chạy phía trước bỗng mỉm cười chạy về hướng mình, trên mặt cũng chẳng có chút lo lắng như bị vây đánh, chỉ có một tia vẻ trào phúng.
Chứng kiến Giang Khương đang chạy về hướng mình, Dương thiếu gia chợt căng thẳng, đột nhiên cảm thấy không ổn.
Quả nhiên Giang Khương kéo đội dân phòng chạy một vòng lớn, vọt tới cạnh Dương thiếu gia và Lý Cường liền dừng lại, chỉ mỉm cười nhìn hai người, nói:
- Dương thiếu gia không cảm thấy đứng ở đây rất nhàm chán sao? Cùng chơi đùa đi...
Trong vẻ mặt hoảng sợ của hai người, lúc này đám dân phòng cũng vọt tới thành một đám, bắt đầu ẩu đả.
- Ôi chao... Giang Khương... Tôi cho anh biết tay...
- Ôi chao... Họ Giang kia, anh đừng đánh tôi. Tôi chỉ là chân sai vặt...
- Ôi chao... Tôi chỉ là chân sai vặt, tôi xin anh đấy...
- Ôi chao... Giang Khương, tôi không anh không chết không thôi... Đánh hắn...
- Ôi chao... Một đám lợn... Cứu mạng... Á á á...
Vẻ mặt lão Cố nghiêm túc, tay đút túi quần chuẩn bị rút ra, nhìn cảnh tượng trước mắt, đột nhiên bất đắc dĩ, lắc đầu nở nụ cười. Ông không biết rốt cục thầy thuốc Giang có oán thù gì với vị Dương đại thiếu gia này, nhưng như vậy cũng quá rồi...
Thư ký Trương và đồng chí phó trưởng trấn đứng một bên thấy mặt đầy mồ hôi. Chỉ thấy và nghe tiếng kêu thảm thiết vang lên, sau đó càng ngày càng nhiều dân phòng ngã xuống. Mà Dương đại thiếu gia cùng Lý công tử đã sớm bị một người nào đó đuổi theo hạ độc thủ, đang quỳ rạp trên mặt đất, thỉnh thoảng bị đạp một nhát, sắp sửa hít vào thì ít, thở ra thì nhiều rồi...
- Dừng tay, dừng tay...
Lúc này rốt cục thư ký Trương không nhịn nổi nữa, đứng lên hô lớn. Chẳng qua giờ đang ra ty cũng chỉ còn lại ba, bốn người, có muốn dừng tay cũng không dừng được nữa rồi.
- Lấy súng... Lấy súng đi...
Thấy hai vị đại thiếu gia sắp toi mạng tới nơi, lúc này phó trưởng trấn đứng một bên cũng bị dọa sợ, tức giận kêu lên với hai cảnh sát còn chưa ra tay đang đứng một bên.
Hai cảnh sát này anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, sau đó đồng thời lắc đầu:
- Trước khi đi, sở trưởng đã nhắc không được mang súng...
- Mẹ kiếp...
Đồng chí phó trưởng trận dậm chân, tức giận mắng một tiếng, đau khổ ôm mặt.
Thư ký Trương bên cạnh cũng nóng lòng như lửa đốt, gọi điện cầu cứu xong, rốt cục làm chút việc, lén lút chạy tới, lôi hai người Dương, Lý từ trong đám người ra, cuối cùng cũng tránh cho hai đại công tử bị giẫm chết.
Cuối cùng, tất cả mọi người đều ngừng tay. Bởi ngoại trừ ai đó, tất cả đều đã ngã xuống. Giang Khương đứng giữa một đống người ngã trên mặt đất (cảm giác hơi tà ác...) cười thật sáng lạn. Bởi hắn cảm thấy rất thoải mái. Đánh Dương Thiếu Cát một trận tàn nhẫn rồi, ngay cả Lý công tử kia và một đám người cùng luyện, vừa hoạt động gân cốt lại không bị thương, còn bảo vệ được bộ mặt điển trai, đúng thật là một chuyện khó có được.
- Chậc chậc...
Nhìn vẻ mặt Giang Khương nhẹ nhàng khoan khoái trở về, lão Cố liên tục lắc đầu, giơ ngón tay cái than thở:
- Thầy thuốc Giang, không ngờ đấy, cao, quả nhiên rất cao...
- Người đâu, bắt mấy người này lại cho tôi...