- Ông ngoại... cái thằng Giang Khương kia quá đáng lắm, ông xem... Ở bên ngoài cháu đụng phải hắn, bị hắn đánh ra thế này này!
Trong một thư phòng rộng, Viên Nhất Chương đang đứng trước một ông cụ mày lạnh mắt ưng, khuôn mặt vô cùng oan ức khóc lóc tố cáo.
Nghe cháu ngoại bảo bối khóc tố cáo, còn cả khuôn mặt bầm tím, nhớ đến cái tên này, trong đôi mắt lạnh lùng của Phó thủ tướng Vương cuối cùng đã lộ tia tức giận.
Vì cái thằng nhãi Giang Khương này, lão Dương kia đã mấy lần ép ông ta, ông ta không hiểu... một thằng nhãi ranh nhà quê chẳng lẽ vì được lão Dương che chở mà dám tùy tiện bắt nạt cháu ngoại mình sao? Rốt cuộc thằng nhãi này làm gì? Hắn đâu phải họ Dương... Sao dám ngông cuồng đến thế? Vì sao lão Dương kia lại che chở cho thằng nhãi này?
Trong mắt Phó thủ tướng Vương lóe lên tia tức giận, sau khi hít sâu mấy lần, tia giận đó cuối cùng cũng dần tiêu tan, chỉ có hàn ý trong mắt là vẫn vô cùng bức người.
- Cái thằng nhãi tên Giang Khương này không phải vẫn đang ở huyện Lỗ Sơn sao?
Phó thủ tướng Vương nhíu mày, nhớ đến vài tin tức gần đây, sau đó nhìn Viên Nhất Chương, trầm giọng nói.
- Hắn về rồi...
Viên Nhất Chương vội vàng nói:
- Ông ngoại, thật sự là hắn... Mặc dù giờ hắn đeo quân hàm trung tá, nhưng thực sự là hắn, cháu chắc chắn không nhầm!
- Hơn nữa... Ở Tứ Cửu thành này, ai không biết cháu là cháu ngoại của ông, cháu lớn thế này, trừ bị hắn đánh, ai dám đánh cháu như thế này?
Viên Nhất Chương vô cùng bi phẫn nói:
- Cháu thật sự không trêu chọc gì hắn cả...
Nghe đến đó, lúc này hàng lông mày của Phó thủ tướng Vương lại chậm rãi nhíu lại, nhìn về phía Viên Nhất Chương nói:
- Cháu nói giờ nó là một trung tá?
Viên Nhất Chương sửng sốt, sau đó vội vàng gật đầu nói:
- Đúng... Ông ngoại, cháu thấy hắn mặc quân trang, quân hàm thực sự là trung tá!
- Sao có thể?
Lông mày của Phó thủ tướng Vương càng nhíu chặt hơn, sau đó trầm giọng nói:
- Lần trước ông điều tra tư liệu của nó chỉ là một người bình thường, sao đột nhiên lại biến thành một trung tá?
Viên Nhất Chương nhìn thấy vẻ nghi hoặc của Phó thủ tướng Vương thì sửng ra, sau đó vội vàng nói:
- Ông ngoại... Gần đây vì chuyện ở Lỗ Sơn mà thằng nhóc này hot trên tivi lắm, có rất nhiều kênh truyền thông đều tuyên truyền hắn là người của quân đội...
- Ồ?
Phó thủ tướng Vương nghe Viên Nhất Chương nói vậy mí mắt khẽ giật giật. Mặc dù ông ta có nghe nói đến tin tức của Giang Khương này nhưng cũng không chú ý lắm. Dù sao một con bọ chét như thế không đáng để ông ta phí quá nhiều sự chú ý.
Ông ta lập tức cau mày, thầm nghĩ: “Cho dù phải tuyên truyền, cùng lắm cũng chỉ treo cho nó một quan hàm úy, sao có thể là một trung tá? Rõ ràng không hợp lý...”
Sau khi Phó thủ tướng Vương trầm ngâm một lúc liền ngẩng đầu liếc nhìn Viên Nhất Chương một cái, sau đó cảm thấy được điều gì đó. Có lẽ cháu ngoại mình không nhìn nhầm, ông ta lập tức không khỏi cau mày thầm nghĩ: “Chẳng lẽ lão Dương nhúng tay vào việc này?”
“Nhưng cũng không có khả năng lắm... Lão Dương này trước nay làm việc cẩn thận, coi trọng thể diện, sao có thể làm rõ ràng như thế được? Hơn nữa mấy chuyện kiêng kỵ thế này, có lẽ không phải ông ta làm... Lẽ nào bên quân đội có ai biết quan hệ giữa thằng nhãi này và lão Dương nên cố ý làm thế?”
Phó thủ tướng Vương càng lúc càng cảm thấy trong chuyện này dường như có vài vấn đề gì đó...
Có điều lúc này Viên Nhất Chương bên cạnh thì không kiên nhẫn, áp gương mặt bị đánh vừa xanh vừa tím đến, khóc lóc nói:
- Ông ngoại... ông phải làm chủ cho cháu. Thằng nhãi họ Giang đó ba lần bảy lượt không thèm để ông vào trong mắt... Lần trước đánh cho cháu chảy máu dạ dày, lần này cháu không chọc gì hắn, lại bị hắn đánh ra thế này... Ông xem này...
Lần này Phó thủ tướng Vương một lần nữa cẩn thận nhìn gương mặt tuấn tú của cháu ngoại bảo bối bị đánh cho thâm tím một mảng lớn, còn bị gãy cả hai chiếc răng thì cơn giận trong lòng lại một lần nữa bùng lên.
- Nhất Chương... Cháu yên tâm... Chắc chắn ông nội sẽ không để cháu bị người ta bắt nạt...
Khuôn mặt Phó thủ tướng Vương lạnh lùng đáp, ngọn lửa giận trong lòng càng cuộn trào. Một thằng nhãi ranh nông thôn thật sự dám dựa thế Dương gia, dám không để mình vào trong mắt sao? Hừ... Lẽ nào thật sự cho rằng Vương Giang tao đây sợ lão Dương à?
Viên Nhất Chương nghe thấy Phó thủ tướng Vương nói vậy thì lập tức yên bụng. Y hiểu rất rõ, nếu mình thật sự muốn Giang Khương phải trả giá, vậy thì trừ cách để ông ngoại lên tiếng, mình căn bản chẳng có thể làm gì được hắn.
Giờ ông ngoại đã đồng ý rồi, lần này chắc chắn Giang Khương sẽ xui xẻo...
- Nhất Chương, cháu đi tìm bác sĩ Vương khám trước đi, tốt nhất đừng để lại sẹo gì cả... đi đi, đi đi...
Phó thủ tướng Vương nhìn thấy cháu ngoại bảo bối cuối cùng cũng hài lòng thì bất đắc dĩ cười, sau đó khuyên.
- Dạ...
Viên Nhất Chương ngoan ngoãn gật đầu, sau đó liền đi ra khỏi thư phòng.
Có điều, y vừa ra khỏi cửa thư phòng thì vẻ mặt đáng thương kia lập tức biến mất trong nháy mắt. Y lập tức lóe lên vẻ hưng phấn, lẩm bẩm: “Giang Khương ơi Giang Khương... Lần này, tao muốn xem xem, mày sẽ có kết quả như thế nào!”
Lúc này sắc mặt Phó thủ tướng Vương lập tức trầm xuống, ông ta thoáng trầm ngâm một lúc rồi lầm bầm nói: “Lão Dương ơi lão Dương... Lần này cho dù thế nào, cho dù không phải ông làm, tôi cũng phải khiến cho ông mất mặt!”
Lúc này Giang Khương không hề biết mình đang bị người ta nhìn chằm chằm, lúc này, hắn cũng ngồi trong một thư phòng, tán gẫu với cụ Dương.
Đương nhiên, tán gẫu là giả, hắn thật lòng muốn đẩy chuyện Bệnh viện đa khoa và Học viện y ba quân chủng đi...
Có điều, chuyện này không phải do ông ấy làm, mà do người khác... Cho nên hắn cũng chỉ có thể thử nhắc đến, tuy biết rằng khả năng thành công không lớn, nhưng không thử, hắn không thể cam lòng.
- Haha... Giang Khương, hôm nay tâm tình cũng không tệ lắm hả...
Ông cụ Dương nhìn hai gạch hai sao lấp lánh ánh vàng trên vai Giang Khương cười ha hả.
Giang Khương thấy bộ dạng cười tươi vui vẻ như vậy của ông cụ Dương thì gãi gãi đầu, sau đó thở dài, nói:
- Dương lão... tâm tình tốt đâu chứ... Ôi...
- Ôi? Sao thế?
Ông cụ Dương khẽ nhướn mày, sau đó nhìn Giang Khương khẽ cười nói:
- Đây là trung úy đấy, người bình thường mười mấy hai chục năm cũng chưa lăn lộn được quân hàm này. Cháu cầm không một quân hàm trung tá, sao tâm tình còn không tốt vậy?
Giang Khương bất đắc dĩ cười khổ nói:
- Cháu đeo cái trung tá này thì được, nhưng lại phải gánh vác thêm hai công việc... Ban nãy Trưởng phòng mới phân tích cho cháu, nói lần này e là cháu phải nghiêm túc làm việc... Cháu vốn còn tưởng chỉ treo cái danh cho vui thôi!
Nói tới đây, Giang Khương dùng ánh mắt mong chờ nhìn ông cụ Dương nói:
- Dương lão, ông nói lần này không phải thật sự bắt cháu làm việc gì đúng không? Cháu ở Lỗ Sơn có một tuần, quay về cùng lắm treo một cái danh, ông bảo cháu phối hợp tuyên truyền một chút, cháu đã phối hợp rồi; không đến nỗi thật sự bắt cháu làm cu li đấy chứ?
- Hahaha...
Ông cụ Dương nhìn vẻ tràn đầy hy vọng của Giang Khương liền không nhịn được cười phá lên.
Giang Khương thấy ông cụ Dương đột nhiên cười phá lên như vậy liền cảm thấy hình như hơi không ổn. Có điều lúc này hắn vẫn đang ôm một tia hy vọng nhìn cụ Dương, hy vọng ông có thể bác bỏ những điều này.
Ông cụ Dương thấy Giang Khương nhìn mình với đôi mắt trông mong như vậy thì cuối cùng không cười nữa, ông nghiêm túc nhìn Giang Khương, nói:
- Giang Khương... Lần này có lẽ cháu phải cực khổ một chút rồi!
Giang Khương nghe thấy ông cụ Dương nói vậy thì vẻ mặt khổ sở, buồn bực nhìn ông cụ Dương nói:
- Dương lão... Hay là nói giúp cháu đi, cháu có thể không cần quân hàm trung úy gì cả không? Cháu thật sự không có nhiều thời gian và năng lực đảm nhận nhiệm vụ lớn lao như thế!
- Haha... Không cần? Giờ không phải do cháu không cần...
Ông cụ Dương đã sớm hiểu suy nghĩ của Giang Khương, sau khi cười ha hả hai tiếng, chăm chú nhìn Giang Khương nói:
- Giang Khương, đây không phải trò đùa, lần này cho cháu quân hàm trung tá này, rồi cả hai chức vụ này, đều đã cẩn thận nghiên cứu rồi mới trao cho cháu...
Nghĩ đến những manh mối chưa thể nào tra được kia, đối với hắn mà nói, việc cần làm bây giờ là nâng cao thực lực bản thân, để mình có đủ khả năng tự bảo vệ mình là quan trọng nhất...