Mang theo chút tò mò, trên đoạn đường đi, người càng lúc càng nhiều. Giang Khương mơ hồ nhìn thấy hình ảnh của đại lễ đường.
Đại lễ đường thoạt nhìn rất mộc mạc, chỉ là một căn nhà một trệt, tường làm bằng gỗ, mang theo hơi hướm cổ xưa.
Nhìn vẻ mặt quái dị của Giang Khương, Vương Mịch giải thích:
- Đại lễ đường này của chúng tôi là một trong những kiến trúc lâu đời nhất của Thiên Y Viện, được lưu lại từ sáu bảy chục năm về trước. Ngoại trừ bên ngoài là không thay đổi, còn bên trong thì chúng tôi lắp đặt một số trang thiết bị.
- Ồ!
Nghe Vương Mịch giải thích, Giang Khương gật đầu hiểu ra.
Khi Giang Khương cảm thấy mọi chuyện đã không còn kỳ quái, hắn dường như đã trở thành mục tiêu chú ý của mọi người. Người nào đi ngang qua người hắn đều mang theo ánh mắt tò mò mà nhìn hắn.
Từ sau lần đánh cuộc ở nhà ăn, tất cả thế hệ trẻ của Thiên Y Viện đều biết có một người tên là Giang Khương, không biết tự lượng sức mình mà lao vào thẳng cuộc thi tấn cấp bác sĩ tam phẩm.
Cho nên, sau khi mọi người nhìn thấy tấm thẻ trên cổ Giang Khương, ai nấy đều hiểu ra, cái người trước mắt thoạt nhìn rất tao nhã, nhưng kỳ thật lại là người cuồng vọng đến cực điểm.
Mọi người mang theo ánh mắt hiếu kỳ lẫn khinh thường liếc nhìn Giang Khương, rất nhanh bước vào lễ đường. Vương Mịch nhìn vẻ mặt buồn bực của Giang Khương, không nhịn được mà dùng tay che miệng mỉm cười.
Nhìn Vương Mịch cười đến vui vẻ như vậy, Giang Khương lại càng buồn bực hơn, đi theo Vương Mịch vào trong lễ đường, ngồi xuống vị trí hàng thứ tám bên phải lễ đường.
Sau khi ngồi xuống, lúc này Giang Khương mới nhìn tình huống xung quanh lễ đường. Hắn phát hiện chính giữa trước đài hội nghị có năm cái ghế bành khổng lồ đặt theo hình vòng cung.
Phía sau năm cái ghế bành này còn có chín cái ghế khác, cũng được xếp thành hình vòng cung, tổng cộng có mười bốn ghế.
Nhìn thấy tình huống như vậy, Giang Khương thấp giọng bên tai Vương Mịch, hỏi:
- Thiên Y Viện có mười bốn vị thiên y sao?
- Ơ!
Cảm nhận được hơi ấm bên tai, gương mặt Vương Mịch có chút đỏ lên, nói:
- Nào có. Đại hội Thiên y hàng năm chỉ có năm vị thiên y tham gia. Còn chín vị phía sau là y sư nhất phẩm.
- Năm vị?
Giang Khương gật đầu. Hắn chỉ biết có ba người trong số đó, là Liêu Long Căn, Lưu Mộc Dương, ông ngoại của Tôn Nghị. Hai người còn lại thì không biết.
Vương Mịch là người khéo hiểu lòng người, liền nói:
- Năm vị Thiên y sư này, trong đó có hai người mà anh đã biết. Ba người còn lại là Thiên y sư Từ Khải Liễu, Thiên y sư Chu Thế Dương, còn có Thiên y sư Ninh Hán Dân. Trong đó Chu Thế Dương là ngoại tổ phụ của Tôn Nghị.
- Chu Thị Dương? (Con heo là con dê)
Nghe được cái tên này, Giang Khương không nhịn được mà sửng sốt.
Nhìn phản ứng của Giang Khương, Vương Mịch không khỏi nhìn hắn bằng ánh mắt khinh thường. Cô tất nhiên hiểu Giang Khương đang nghĩ gì, nhưng lời này không thể lấy ra nói đùa được. Vị trí của mỗi một vị Thiên y sư tại Thiên Y Viện chính là chí cao vô thượng. Ai cũng không dám đem ra nói giỡn.
Giang Khương hiển nhiên là hiểu ý của Vương Mịch, thoáng mỉm cười một cái rồi nghiêm túc trở lại.
Thấy Giang Khương đã hiểu ý của mình, Vương Mịch tiếp tục giới thiệu:
- Xung quanh là chín vị nhất phẩm y sư, được coi là người có đủ quyền lực ở Thiên Y Viện chúng ta. La lão sư là một trong số đó. Tổng cộng là mười bốn người có vị trí cao nhất Thiên Y Viện, quản lý hết thảy thủ tục ở đây.
- Đương nhiên, những cái quan trọng nhất vẫn do năm vị Thiên y sư chủ quản. Năm vị đó, Thiên y sư Từ Khải Liễu là Viện trưởng Thiên Y Viện. Bốn vị còn lại và chín vị y sư nhất phẩm hỗ trợ Thiên y sư Từ Khải Liễu.
Đi theo năm vị Thiên y sư, vừa mới bước lên đài chủ tịch, La y sư liếc mắt một cái liền nhìn thấy, ánh mắt lại càng thêm quái dị vài phần.