- Được, chúng ta đến đề thứ hai...
Thiên y sư Lưu Mộc Dương nói xong, đám người phía sau liền đi theo sau Thiên y sư Lưu Mộc Dương ra ngoài. Lúc này Giang Khương cũng đi theo sau cùng.
Hắn có chút không hiểu, theo lý thuyết có lẽ không sai, nhưng A là khái niệm gì, đề này có được coi là đã qua không?
Giang Khương thật sự vẫn hơi mơ hồ, không ngờ Thiên Y viện cũng đi theo trào lưu như vậy, không dùng “Ưu, tốt, đạt yêu cầu” để chấm điểm, mà lại dùng thứ này. Nghĩ đến điều này, Giang Khương thật sự rối rắm, theo lý mà nói có lẽ mình không sai sót gì, vì sao lại là A-? Cho dù không được A+, thì ít nhất cũng phải là A chứ?
A này có được coi là qua không? Trong lòng Giang Khương hơi thấp thỏm...
Với chuyện A biến thành A- này, Giang Khương cũng gần như hiểu ra. Rõ ràng đầu tiên Dương y sư kia nói là gần như thế, nhưng sau khi Lâm y sư đột nhiên chêm một câu còn chút sai lệch gì đó, coi như đạt yêu cầu. Đây rõ ràng là do câu nói của lão ta khiến mình chí ít từ A biến thành A-.
“Khốn kiếp.” Giang Khương nhìn theo bóng lưng Lâm y sư kia trong lòng thầm mắng. Rốt cuộc mình đắc tội với lão già này thế nào mà lão lại quấn lấy mình như vậy.
Có điều, lúc này Giang Khương cũng chỉ thầm mắng trong lòng. Lão già họ Lâm này rõ ràng là y sư cấp bậc tương đối cao. Giờ hắn không muốn đắc tội đối phương, ở nơi sâm nghiêm như Thiên Y viện, nếu như đi đắc tội với mấy lão già này, rõ ràng không phải là một cách sáng suốt.
Cho nên tuy trong lòng Giang Khương bực bội, nhưng cũng chỉ có thể đàng hoàng theo sát phía sau mấy lão đồng chí này. Đứng dưới mái hiên nhà người ta không thể không cúi đầu mà.
Rất nhanh, mọi người đã tiến vào trong một phòng bệnh khác.
Vẫn như trước, Giang Khương không hỏi nhiều, trực tiếp đi thẳng tới.
Có điều lúc bước lên, Giang Khương làm như lơ đãng đảo mắt qua khuôn mặt Lâm y sư, thấy trong mắt Lâm y sư lúc này còn có chút đắc ý, hắn liền biết e là bệnh nhân lần này cũng là bệnh nhân khoa nội, hơn nữa e là còn phiền toái hơn bệnh nhân ban nãy.
Đương nhiên, Giang Khương cũng không sợ vấn đề này. Đối với hắn mà nói, chỉ cần kiểm tra cẩn thận một chút thì không có bệnh nhân nào là không kiểm tra ra được nguyên nhân bệnh. Còn về chuyện chữa trị, chỉ cần phương hướng sơ bộ và dùng thuốc không có vấn đề gì, họ không yêu cầu phải nhìn thấy hiệu quả ngay lập tức thì cũng sẽ không thể sai được. Giờ hắn lập tức kiểm tra kỹ cho bệnh nhân.
Rõ ràng, bệnh nhân này thực sự tương đối phiền phức hơn. Giang Khương kiểm tra qua một lượt nhưng vẫn chưa thể nào biết được nguyên nhân gây bệnh cụ thể của bệnh nhân này.
Lâm y sư bên cạnh nhìn thấy Giang Khương đang kiểm tra một lượt, lúc này lông mày vẫn hơi nhíu lại, trong mắt không khỏi lóe lên tia đắc ý nhàn nhạt. Bệnh nhân này lúc đầu khi được đưa đến còn phải được một vị Y sư nhất phẩm chữa trị, nhưng sau khi vị Y sư nhất phẩm khám xong vẫn không thể đưa ra kết luận. Sau đó phải mời ông đến hội chẩn, tiêu tốn không ít sức lực mới kiểm tra ra được nguyên nhân bệnh.
Cho nên hôm nay khi lão nhận được nhiệm vụ, yêu cầu lựa chọn ra hai bệnh nhân tương đối phức tạp trong khoa nội, Lâm y sư lập tức sắp xếp hai bệnh nhân tương đối phiền phức để gây thêm rắc rối cho Giang Khương.
Đương nhiên, ý của lão không phải đơn giản là gây thêm rắc rối, khảo hạch thăng thẳng lên Y sĩ tam phẩm này, có khảo hạch thế nào thì cũng chỉ có mấy đề này. Giang Khương chỉ cần có một vấp váp nhỏ, vậy thì tám chín mươi phần trăm là hắn sẽ không vượt qua được khảo hạch.
Nhưng Giang Khương đã dễ dàng qua được cửa ải thứ nhất, nếu cửa ải thứ hai vẫn để Giang Khương qua được, vậy thì hai ải mà lão sắp xếp ra hoàn toàn uổng phí rồi.
Vốn Lâm y sư còn hơi căng thẳng sợ lần này Giang Khương lại vượt qua quá dễ dàng. Giờ thấy cuối cùng trên mặt Giang Khương đã lộ vẻ khổ sở, Lâm y sư cuối cùng liền cảm thấy đắc ý.
Nghe thấy tiếng thở hắt quen thuộc, nụ cười của Lâm y sư lại cứng đờ...