- Bác sĩ Giang, việc này không thể cậy mạnh. Nếu cao thủ Tề gia ra hết, cậu nhất định sẽ không qua được.
Người đàn ông trung niên, thủ lĩnh của bốn cao thủ mặc đồ đen bên cạnh Giang Khương tiến đến bên tai hắn, thấp giọng nói:
- Tuy nói Tề Lãng không có dũng khí hạ tử thủ, nhưng nếu Thập Bát Trường Đao trận này được lập thành trận pháp chân chính, đến lúc đó, không cẩn thận sẽ gặp nguy hiểm ngay.
Nghe người đàn ông trung niên nói, Giang Khương chậm rãi gật đầu. Hắn không phải quá lo lắng về chuyện này. Nếu như hắn tiếp không nổi, nửa đường xuất trận đối với hắn cũng không khó. Nhưng tình huống bây giờ, hắn nhất định phải qua trận. Nếu không, hắn sẽ không mang Tuyên Tử Nguyệt đi được.
Hắn chưa từng nghĩ đến chỉ dựa vào bốn cao thủ mang đến từ Thiên Y Viện là có thể mang Tuyên Tử Nguyệt rời đi. Hắn chỉ dựa vào Thiên Y Viện làm hậu thuẫn cho hắn. Nếu không có Thiên Y Viện, chỉ sợ cao thủ Tề gia đã sớm đánh chết hắn rồi.
Nói xong, người đàn ông trung niên lui về phía sau Giang Khương, lẳng lặng chờ Tề gia khởi trận. Ông muốn xác nhận, nếu đối phương phái ra cao thủ Địa giai tầng một tầng hai, ông nhất định phải khuyên can Giang Khương. Bởi vì, nếu người qua trận không phải cấp bậc Thiên giai trở lên, căn bản không có khả năng thông qua. Nếu cứ cưỡng ép thông qua, chết là không thể nghi ngờ.
Tân khách có mặt rất nhiều nhưng không khí hoàn toàn yên tĩnh. Tất cả mọi người đều chờ xem Tề Lãng sẽ sắp xếp Trường Đao trận như thế nào.
Nhưng trong lòng tất cả đều biết rõ, Trường Đao trận của Tề gia lúc này chỉ sợ không đơn giản.
- Làm sao bây giờ? Lần này Tề Lãng chơi lớn rồi.
Tuyên phu nhân nói. Vì mặt mũi Tề gia, Tề Lãng tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua cho Giang Khương. Cho dù không dám giết Giang Khương, nhưng nhất định sẽ giữ Tuyên Tử Nguyệt lại.
Sắc mặt Tuyên Năng cũng trở nên âm trầm. Nghe vợ nói, cũng chỉ có thể lắc đầu:
- Đã đến nước này thì không còn cách nào nữa, chỉ nhìn xem Giang Khương có thể chống đỡ được hay không.
Tuyên phu nhân cau mày nhìn con gái đang lo lắng đứng đằng sau Giang Khương, đột nhiên hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói:
- Mặc kệ thế nào, nếu Giang Khương không qua được, tôi nhất định sẽ mang Tử Nguyệt đi.
Tuyên Năng quay đầu nhìn vẻ mặt kiên định của vợ mình, im lặng một lúc rồi thở dài không nói.
Nhưng các vị trưởng bối Tuyên gia mơ hồ nghe được lời nói của hai vợ chồng, tất cả nhìn nhau, sắc mặt có chút khó coi.
Bọn họ biết rất rõ tính cách của gia chủ và gia chủ phu nhân. Gia chủ có lẽ còn bận tâm đến lợi ích của gia tộc nhưng gia chủ phu nhân thì không. Đã nói thì sẽ làm. Nếu Giang Khương không qua được trận, Tề gia làm khó Giang Khương và Tuyên Tử Nguyệt, gia chủ phu nhân nhất định sẽ ra tay.
Nếu gia chủ phu nhân đã ra tay, mặc dù gia chủ vừa rồi tuyên bố Tuyên Tử Nguyệt không còn là người của Tuyên gia, nhưng đến khi đó, cũng sẽ không bàng quang đứng nhìn.
Cả nhà gia chủ đều nhảy xuống nước, đến lúc đó sẽ hoàn toàn trở mặt với Tề gia.
Nghĩ đến đây, các vị trưởng bối đều cau mày, cân nhắc xem nếu tình huống như vậy xuất hiện, có nên ngăn cản gia chủ và gia chủ phu nhân hay không? Nhưng có thể ngăn cản được sao?
Hai mắt Tề Nhạc Minh đỏ bừng, khiến cho người của Tề gia nhìn thấy đều vội vàng tránh xa, không dám đụng chạm.
- Cha, để cho nhóm người Bân thúc lên đi. Nhất định phải giữ lại tên Giang Khương này, để cho nó biết Tề gia của chúng ta không phải dễ chọc.
Tề Nhạc Minh nghiến răng nói.
Nhưng Tề đại thiếu còn chưa chờ được câu trả lời đã ăn một bạt tai.
Bốp! Nghe thanh âm giòn vang vang lên, còn có cảm giác nóng rát truyền đến, Tề Nhạc Minh không tin nổi nhìn cha của mình. Sau khi sờ lên trên mặt, y mới xác định được người cha luôn yêu thương y nhất đã đánh y.
- Một khi Trường Đao trận bắt đầu, chưa đến bước cuối cùng, ngàn vạn lần không được dùng thân qua ải.