Tiểu tổ hỗ trợ đã đến đúng thời gian đã định trước. Nhìn những thùng hàng đựng trang thiết bị to lớn, Phó trưởng phòng Nghiêm trợn tròn mắt.
Những trang thiết bị to lớn này căn bản không thể đưa vào bên trong tòa nhà, cho dù là phá hủy cánh cửa khoa Nhi cũng không đưa vào được thang máy. Điều này khiến cho các lãnh đạo cùng với Phó viện trưởng Lâm cảm thấy đau đầu.
Theo như trước đây, trong tình huống như vậy sẽ dựng mấy căn lều vải khổng lồ bên ngoài mảnh đất trống. Nhưng trước mắt, khoa Nhi đang bị cách ly. Nếu dựng lều bên ngoài khoa Nhi, không, cho dù dựng ở bất cứ chỗ nào trong khuôn viên bệnh viện Đa khoa ba quân chủng cũng đều khiến cho người ta cảm thấy không ổn.
- Trưởng phòng Nghiêm, anh xem phải làm sao bây giờ?
Phó viện trưởng Lâm đau khổ nhìn mấy thùng hàng cao hai ba thước đằng trước, bất đắc dĩ nói với Phó trưởng phòng Nghiêm.
Phó trưởng phòng Nghiêm mở to mắt, nhìn những thùng hàng to trước mặt, có chút cau mày, sau đó cười lạnh, quay sang nói với Lâm Kiến Quốc:
- Viện trưởng Lâm đến chỗ tổ trưởng Giang báo cáo chuyện này đi. Chuyện như vậy, tôi cũng không có cách nào xử lý, cứ để cho cậu ấy quyết định.
- Được.
Nhìn vẻ mặt không thèm quan tâm của Phó trưởng phòng Nghiêm, Lâm Kiến Quốc đành phải gật đầu, sau đó gọi điện thoại xin chỉ thị của Giang Khương.
Nhìn Lâm Kiến Quốc bước vào trong tòa nhà, ánh mắt Phó trưởng phòng Nghiêm hiện lên sự đắc ý, thầm nghĩ:
- Nếu đã nhận chức thường vụ, vậy thì cứ để cho mày làm. Mấy chuyện này tao cũng chẳng dễ gì đi xin chỉ thị. Mày đã đến, như vậy cứ giao cho mày. Nếu xảy ra vấn đề cũng chẳng phải chuyện của tao.
So với Phó trưởng phòng Nghiêm giống như con hồ ly chuẩn bị trộm gà, len lén đắc ý thì Giang Khương bình tĩnh hơn nhiều.
- Công việc cách ly đã tiến hành được bao lâu rồi?
Nghe Lâm Kiến Quốc báo cáo lại, Giang Khương liền trầm giọng hỏi.
- Được năm tiếng rồi.
Lâm Kiến Quốc lưu loát trả lời.
Ngón tay Giang Khương gõ nhẹ lên bàn công tác, trầm ngâm một chút rồi nói:
- Cứ dựng lều vải bên ngoài tòa nhà, đồng thời phong tỏa đường vào tòa nhà luôn.
- Nhưng...
Lâm Kiến Quốc sửng sốt, sau đó do dự nói:
- Nếu là như vậy, chuyện chúng ta bí mật cách ly sẽ rất nhanh bại lộ tin tức. Một số thành viên và bệnh nhân của bệnh viện cũng đã hoài nghi.
Vốn quan hệ với Giang Khương trước kia cũng không tệ, Lâm Kiến Quốc muốn nói rồi lại thôi. Tuy nhiên, ông cảm thấy Giang Khương tuổi vẫn còn trẻ, vẫn nên nhắc nhở một chút:
- Giang Khương, cậu xem có nên xin chỉ thị cấp trên hay không? Cấp trên nói phải tận lực giữ bí mật, tránh tạo thành khủng hoảng không cần thiết.
Giang Khương cười nói:
- Không sao đâu. Trong tình huống hiện nay, căn lầu này được phong tỏa nhưng có thể giữ bí mật được bao lâu? Cho dù chúng ta không làm gì, qua mấy tiếng nữa, chỉ sợ lời đồn đãi sẽ ngày càng nhiều, ngược lại càng thêm không tốt. Anh cứ bảo viện ủy làm thông báo đi, nói có quân đội có nhiệm vụ bí mật ở chỗ này, tạm thời tiến
hành quản chế.
- Đó cũng là một biện pháp tốt, nhưng có cần nói một tiếng với bên quân đội không?
Lâm Kiến Quốc hỏi.
Giang Khương đáp:
- Không sao đâu. Nếu bên kia có hỏi, anh cứ bảo họ tìm tôi, hoặc trực tiếp lấy danh nghĩa tiểu tổ lãnh đạo phát công văn cho họ.
- Được, cứ như vậy đi.
Nghe giọng nói bình tĩnh của Giang Khương, còn có câu trả lời thuyết phục của hắn, Lâm Kiến Quốc cũng yên tâm hơn. Giang Khương quả nhiên làm việc rất chu toàn.
Chuyện mà Phó trưởng phòng Nghiêm khó giải quyết, lọt vào trong tay Giang Khương lại không tính là gì.
Bên ngoài khoa Nhi bắt đầu gióng trống khua chiêng dựng lều vải. Các công nhân cũng bắt đầu phong tỏa đường vào, khiến không ít người chú ý. Đồng chí Phó trưởng phòng Nghiêm xác định Giang Khương không xin chỉ thị cấp trên, tâm trạng không khỏi tốt hơn lên. Tên tiểu tử này đúng là còn quá non.
- Xin chào Đường y sư.
Giang Khương cung kính bắt tay một y sư tam phẩm, đồng thời lơ đãng đánh giá vị y sư này.
Đường y sư một thân tây trang, đeo một cặp mắt kính gọng vàng, tính cách thoạt nhìn trầm ổn, tuổi khoảng hơn bốn mươi. Nhưng Giang Khương biết rất rõ tuổi thật của ông là năm mươi. Bởi vì những người có thể đạt đến cấp bậc y sư ở Thiên Y Viện, không ai dưới năm mươi tuổi.
Nhưng y sư của Thiên Y Viện trên cơ bản cũng tự chăm sóc mình không tệ. Ít có người nào già đi, mà ngược lại đại đa số còn nhìn trẻ hơn tuổi thật rất nhiều.
- Ừm.
Đường y sư gật đầu, sau đó hỏi:
- Bây giờ tình huống thế nào rồi?
Lâm Ngọc Tường bên cạnh vội vàng đáp:
- Trước mắt, chúng tôi đã tạm thời phân tích xong kết cấu của virus, nhưng chưa xác định được chính xác phương thức lây nhiễm. Còn về thuốc điều trị thì vẫn còn đang nghiên cứu.
- Vẫn còn chưa xác định được phương thức lâu nhiễm? Chuyện gì xảy ra thế?
Đường y sư cau mày, trầm giọng hỏi.
Nhìn Đường y sư cau mày, Lâm Ngọc Tường cũng có chút khẩn trương. Mặc dù y là y sĩ nhất phẩm, chênh lệch với y sư tam phẩm cũng chỉ có một bậc, nhưng địa vị thì cách nhau xa:
- Nghiên cứu cũng chỉ tiến hành được mấy tiếng. Cho nên vẫn còn hơi chậm.
- Vậy chúng ta phải quan sát kỹ bệnh nhân đã tiếp nhận, tùy thời báo cáo tình huống cho tôi.
Đường y sư gật đầu, nói.
- Vâng.
Lâm Ngọc Tường gật đầu xác nhận.
Lúc này, Đường y sư quay sang nhìn Giang Khương, ánh mắt hiện lên chút khác thường, nói:
- Giang Khương, bây giờ tiểu tổ là do cậu phụ trách?
- Vâng, tạm thời do tôi phụ trách.
Giang Khương gật đầu đáp.
- Ừ.
Nghe Giang Khương xác nhận, sự khác thường trong mắt Đường y sư lại càng nhiều. Ông quả thật có chút tò mò với Giang Khương. Ông chỉ gặp Giang Khương có một lần trong đại hội khai niên của Thiên Y Viện, ấn tượng lúc đó với Giang Khương khá sâu đậm. Nhưng thật ra ông cũng không quá quan tâm đến một người vừa mới tấn cấp y sĩ.
Nhưng thật không ngờ, một người vừa mới tấn cấp y sĩ tam phẩm đã rất nhanh gặp lại. Hơn nữa còn là người phụ trách của Lâm Ngọc Tường và Trương Ngọc Phượng, thật khiến người ta có chút ngoài ý muốn.
- Được rồi, khi nào thì chúng ta chính thức tiếp quản phòng thí nghiệm, bắt đầu công việc nghiên cứu?
Đường y sư trầm giọng hỏi.
Thấy Đường y sư bước vào lều vải, Giang Khương cũng thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng thì cũng đã an bài xong cho những người này. Theo lý, với thực lực của nội viện, còn có năng lực của Đường y sư, chỉ trong vòng hai ba ngày, hẳn là có thể tìm ra thuốc chữa. Đến lúc đó Tiểu Bảo cũng sẽ bình yên thoát hiểm.