Giang Khương thấy bộ dạng Hồ lão y sư liền biết ông đang nghĩ gì, liền cười nói:
- Sư phụ, người hiểu lầm rồi... không có việc gì đâu...
- Ừ... Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi...
Hồ lão y sư thấy vẻ thoải mái của Giang Khương thì trong lòng cũng bình tĩnh, cuống quít cười gật đầu nói.
Giang Khương tùy ý hỏi thăm:
- Sao vậy? Trương Nhạc không ở đây?
Hồ lão y sư nghe Giang Khương nhắc tới chuyện này liền cười nói:
- Con còn nhớ lúc đầu con tham gia cuộc thi tân tú kia đã nhận được một danh ngạch không?
- A?
Giang Khương ngẩn người, sau đó cười nói:
- Sư phụ, người không nhắc suýt chút nữa con quên mất rồi...
- Đúng vậy... cái danh ngạch kia, bên Sở y tế vẫn giữ lại mãi. Ta nghĩ dù sao con cũng không cần, cho nên đã đánh tiếng với Sở trưởng Bạch của Sở y tế, để Trương Nhạc đi...
Hồ lão y sư mỉm cười nhìn về phía Giang Khương, nói:
- Việc này không thương lượng trước với con... Con không có ý kiến gì chứ?
- Làm gì có... sư phụ nói gì thế...
Giang Khương cười nói:
- Cái danh ngạch đó để đấy cũng lãng phí, có thể để Trương Nhạc đi, như vậy dĩ nhiên tốt nhất...
Xế chiều, Giang Khương lại ở phòng khám cả buổi chiều, vốn định quay về Văn phòng đại diện ăn bữa tối, có điều vừa nghe nói Giang Khương quay về thì lại bị mấy bệnh nhân cũ của phòng khám Khánh Nguyên vây đến.
Cho nên Giang Khương không thể nào thoát thân được, cứ thế kéo dài cho đến tám giờ tối.
- Chuyện gì xảy ra? Giang Khương kia chạy đi đâu rồi? ngày đầu tiên mà đã chẳng thấy mặt vậy?
Chủ nhiệm Trương nhìn Lưu Lạc Dương, rất không vui nói.
Lưu Lạc Dương vội cười trả lời:
- Chủ nhiệm, chắc Giang Khương đang ở phòng khám Khánh Nguyên. Lâu lắm rồi anh ấy không về, chắc là ở bên đó ăn tối rồi...
- Hừ... Thằng nhãi này, viện cử hắn đến đây thực tập, không phải cho hắn về chơi... đúng là không biết nặng nhẹ...
Trên mặt Chủ nhiệm Trương lộ vẻ không vui, nói:
- Khi nào hắn về bảo hắn đến phòng làm việc của tôi!
- Vâng... Chủ nhiệm...
Lưu Lạc Dương cười đồng ý, thật ra cũng chẳng để ý. Chủ nhiệm Trương này thích sĩ diện, thực tập cái gì, văn phòng đại diện giờ có việc gì. Giang Khương ở phòng khám Khánh Nguyên mới coi là làm việc chính sự không phải à? Lẽ nào thế không tính là thực tập?
Có điều Lưu Lạc Dương nghĩ nghĩ, hay là cứ nhắn tin cho Giang Khương. Dù sao ít nhiều gì cũng phải cho Chủ nhiệm Trương chút thể diện. Nếu như sau khi thực tập xong lão viết mấy lời nhận xét gì đó không tốt, vậy thì sau khi quay về có khi lại ảnh hưởng đến chuyện tấn cấp.
Sau khi Giang Khương nhìn thấy tin nhắn thì cũng vừa mới khám bệnh xong. Hắn nhìn nhìn đồng hồ, thực sự cũng không còn quá sớm nữa. Hắn lập tức cáo từ Hồ lão y sư, nói chắc chắn ngày mai mà không có việc gì sẽ lại đến giúp đỡ rồi ra khỏi cửa.
Sau khi ra khỏi cửa Giang Khương bắt đầu thấy những nam nữ thanh niên không ngừng đi trên đường Văn Các. Hắn nhìn những gương mặt dường như quen thuộc lại vừa xa lạ này trên mặt bất giác cũng nở nụ cười, trong đầu xuất hiện vô số gương mặt đã lâu không gặp.
“Ngày mai phải mời Thanh Linh và Tiểu Vũ đi ăn bữa cơm... Lâu lắm không gặp rồi...” Giang Khương vừa đi vừa tính, nhớ đến hai gương mặt vô cùng xinh đẹp thì trên mặt nở nụ cười nhạt.
Trở về Văn phòng đại diện, Giang Khương thấy cũng không còn sớm nữa liền đến văn phòng Chủ nhiệm Trương một chuyến. Tuy hắn cũng không quá để ý đến Chủ nhiệm Trương này, nhưng để tránh phiền phức, Giang Khương đành cố nhẫn nại, nghe Chủ nhiệm Trương thuyết giáo một hồi.
Dù sao giờ cũng còn hai mươi viên, tuy chưa chắc có thể đảm bảo giúp mình thăng lên một cấp nhưng chí ít có thể giúp mình tích lũy đủ năng lượng để đề phòng vạn nhất!