Bùm! Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!
Vẫn chỉ có tiếng súng vang lên nhưng không ai đáp lại.
“Xin hãy trả lời kẻ địch ở đâu và có bao nhiêu người?” Đột nhiên giọng nói của đội trưởng dừng lại.
"Anh ồn ào thật, làm tôi không có hứng chiến đấu. Chả hiểu, thể loại như anh làm sao có thể sống sót đến bây giờ? Chẳng lẽ hiện tại lính đánh thuê cũng chỉ có trình độ này sao?"
Tần Quân Dao nghe được một thanh âm nhẹ nhàng, sau đó một tiếng súng vang lên.
Tiếp theo, cô nhìn thấy có một người đi về phía mình.
Thế giới này luôn có rất nhiều sự việc và con người khiến cho người ta phải kinh ngạc. Nếu như bạn không gặp được, có lẽ chỉ là do bạn chưa gặp mà thôi.
Tần Quân Dao cảm thấy trong đoạn thời gian này mình gặp được rất nhiều bất ngờ.
Ví dụ như người trước mắt này.
Ngay vừa rồi, còn chưa đến mười phút đồng hồ, tiểu đoàn của mười tên lính đánh thuê vốn đang đuổi giết cô đều bị giết sạch, mà nguyên nhân là bởi vì người đàn ông trước mặt này.
Nhưng cho dù cô có nhìn thế nào đi chăng nữa cũng cảm thấy chuyện này rất mơ hồ.
Người đàn ông xuất hiện trước mặt Tần Quân Dao mặc một chiếc quần cộc, áo ba lỗ, chân đi một đôi dép tông lào rộng rãi, bước đi vênh váo, hình như, anh ta đã tạo ra cho cô cảm giác rất giống lần đầu tiên thấy Lâm Trạch Dương ở Trung Quốc, toàn thân đều tràn đầy khí tức không đứng đắn.
Loại người này làm sao có thể làm được loại chuyện không thể vừa rồi? Đi dép lê ở trong rừng, sao lại đi được vậy hả? Sao mà hắn có thể mặc quần cộc, áo ba lỗ vậy chứ? Không sợ bị các loại muỗi tràn đầy kịch độc đốt sao?
Bộp…
Đột nhiên một tiếng vang giòn vang lên, Tần Quân Dao chỉ thấy người đàn ông trước mặt hung hăng vỗ vào bắp đùi mình một cái, sau đó còn đưa bàn tay ra trước mặt mình, vẻ mặt tươi cười ngốc nghếch, nói: "Ha ha, mãi vẫn chưa bắt được tao, mày đuổi theo tao lâu như vậy, thật sự cho rằng tao không biết sao? Mày cũng không suy nghĩ xem tao là ai, tao chính là Liệp Ưng đó tiểu tử, mày không đấu lại tao đâu."
Trước khi nhìn thấy người đàn ông này, Tần Quân Dao đã cho rằng người cứu mình nhất định là một người vô cùng lạnh lùng, ra tay như gió, thân thủ giống như siêu sát thủ tia chớp, lại nghĩ thế mẹ nào cũng ra, đây là một ông chú rất tự cao, bởi vì đánh chết một con muỗi mà dương dương tự đắc, đây là một việc rất đáng để kiêu ngạo sao?
Đột nhiên, đột nhiên đồng tử của cô co rụt lại, thân thể căng thẳng, cảm nhận được một luồng sát khí. Tần Quân Dao nhìn thấy phía sau lưng người đàn ông tự xưng là Liệp Ưng xuất hiện một người phụ nữ.
Người phụ nữ trông rất lạnh lùng mặc trên người một bộ đồ da, dáng người rất đẹp, vừa cao vừa gầy, chắc chắn cô ấy có thể trở thành siêu mẫu quốc tế nhờ dáng người của mình.
Càng quan trọng hơn là, cô ấy có khuôn mặt lạnh lùng vô cùng xinh đẹp, chắc chắn bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ phát cuồng sau khi nhìn thấy. Cho dù Tần Quân Dao là phụ nữ, nhưng vào thời điểm nhìn thấy cô ấy, trái tim cô không nhịn được mà đập rộn lên.
"Ai da." Liệp Ưng thở dài một cái, sau đó…