Cái gọi là đại hội võ đạo, thật ra không chỉ là tỷ thí ở trên lôi đài, đây còn là một bữa tiệc rất long trọng.
Trong bữa tiệc này, các gia tộc bày ra thực lực của mình, sau đó tìm đồng bọn của mình, hoặc là trao đổi một ít đồ mà tất cả mọi người đều cần đến.
Nếu như còn có người cho rằng cái gọi là đại hội võ đạo chỉ là một trận tỷ thí, vậy thì đó là sai lầm lớn đấy. Có lẽ có thể so sánh đại hội võ đạo với một salon giữa các doanh nhân nhỉ.
Lúc này đây, Huyết Minh đã đến tham gia đại hội võ đạo với sự tự tin rất lớn, cũng không phải vì ở trên lôi đài thắng thua thế nào, mà là do bọn họ đã luyện chế ra một loại viên thuốc. Loại thuốc có dược tính này rất đầy đủ, có thể bổ sung huyết khí, so với nhân sâm ngàn năm thì có tác dụng tốt hơn, là một loại bảo dược để giữ mạng cực tốt, đủ để Huyết Minh đổi lấy đủ loại lợi ích.
Lúc này, Lâm Trạch Dương đang đi ở phía sau đội người của Huyết Minh. Nghe nói đại hội võ đạo lần này sẽ được tổ chứ ở Ngưu Bối Sơn.
Ngưu Bối Sơn cũng không phải là một ngọn núi, mà là tên gọi của một trấn nhỏ, bên trong có phong cảnh không tồi, còn có cả biệt thự nghỉ dưỡng, là một chỗ tương đương với khu nghỉ dưỡng.
Chẳng qua, nơi đó quả thật là có chút hẻo lánh, thậm chí ngay cả xe cũng khó có thể đi vào.
Lúc này, đoàn người Huyết Minh đã đi lại ở bên trong một con đường nhỏ hẻo lánh, căn cứ vào hướng dẫn mà đi về phía trước.
Lâm Trạch Dương vốn là muốn đứng ở phía sau, bởi vì nơi này là đường núi, hơn nữa đều là đường núi không có người đi qua, cho nên đường cũng không phải là rất rõ ràng, thường thường bên cạnh còn có một ít cỏ dại, bụi gai linh tinh, cần phải nhổ sạch.
Bây giờ Lâm Trạch Dương có thân phận là đệ tử bé bé của Huyết Minh, cho nên rất tự nhiên mà đi lên phía trước, đảm đương công việc tạp dịch.
Trần Hồng Cường ở một bên nhìn thấy Lâm Trạch Dương lại lười biếng, không khỏi nghiêm mặt, nói: "Lâm Trạch Dương, sao cậu lại lười biếng thế? Tôi đã nói với cậu rồi, cậu có thể vào Huyết Minh đã là một chuyện rất gian nan rồi, cậu không thể lãng phí cơ hội này. Hiện tại cậu có thể làm cái gì? Không thể làm cái gì đâu.
Năng lực không đủ, như vậy thì phải dùng sự cố gắng để bổ sung, nhanh, nhổ cỏ dại này sang một bên đi, mở ra một con đường lớn khang trang cho các nhân vật lớn ở Huyết Minh của chúng ta.”
Lâm Trạch Dương rất u oán nhìn Trần Hồng Cường, nói: "Không phải tôi đã nói với anh rất nhiều lần rồi sao? Lâm Trạch Dương tôi là vì nể mặt Minh chủ Huyết Minh của các người mới gia nhập Huyết Minh, bởi vì tôi quá mức ưu tú, cho nên không thể tùy tiện bại lộ thân phận, sẽ khiến cho toàn bộ nhân loại đố kỵ đấy, làm sao mà anh dám để cho tôi đi làm loại công việc này thế?"
Dọc theo đường đi, Lâm Trạch Dương coi như là bị tên Trần Hồng Cường này gây phiền muốn chết luôn. Luôn bảo hắn đi làm cái này làm cái kia, càng đáng ghét hơn chính là, Trần Hồng Cường này thế mà lại không tin Lâm Trạch Dương
Quả nhiên, Trần Hồng Cường lại một lần nữa lắc đầu, thở dài, nói: "Lâm Trạch Dương à, đây cũng không phải là lý do mà cậu có thể lười biếng, cậu cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện!"
Nói xong, Trần Hồng Cường lại yên lặng giúp Lâm Trạch Dương làm nốt chuyện.
Trần Hồng Cường biết rõ một đệ tử ngoại môn vừa mới gia nhập Huyết Minh, nếu cứ giống như Lâm Trạch Dương, đến cuối cùng sẽ phải trải qua một chút gì đó, trước kia hắn ta cũng đã bị bắt nạt đến mức không ra hình ra dạng gì cả.
Cho dù là hiện tại, Trần Hồng Cường vẫn thường xuyên bị bắt nạt. Không có cách nào cả, môn phái chính là như vậy mà, là một nơi chú trọng thực lực, mày không có thực lực thì chỉ có thể bị bắt nạt mà thôi.
Vào lúc Trần Hồng Cường đang suy nghĩ lung tung, đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng kinh hô, sau đó bắt đầu rối loạn.
"Ai đấy? Anh là ai? Anh muốn làm gì?" m thanh của minh chủ Huyết Minh Huyết Y vang lên, trong âm thanh tràn ngập sự lạnh lùng đang quát lớn.
Thì ra, đột nhiên có người từ một bên bước ra, sau đó vọt vào giữa đội ngũ.
Đột nhiên xuất hiện người che mặt, mặc quần áo cũng là quần áo đen sì, cho nên cũng không thể nhìn ra bộ dạng gì, thậm chí ngay cả dáng người cũng bị che dấu.
Người này không nói hai lời, vung tay kéo một người ở giữa đội ngũ, một tay hướng về phía bả vai của đệ tử kia. Đệ tử này trên vai mang theo một cái rương, bên trong rương chứa thuốc lần này mà Huyết Minh lấy ra trao đổi trong đại hội võ đạo này.
“To gan! Buông tay ra cho tôi!" Huyết Y mặc trang phục đơn giản không khỏi giận dữ, người đã đi tới, đồng thời ra một chưởng không chút khách khí về phía người kia.
Người kia xoay người cũng đánh ra một chưởng, sau đó hai người đã chiến đấu với nhau.
"Tôi đã nói một vạn lần rồi, tôi thật sự rất mạnh rất mạnh mà!”