Sở Sở phát hiện ra một sự thật, bất cứ khi nào có chuyện gì liên quan đến Lâm Trạch Dương, thường sẽ luôn phát triển theo hướng không thể kiểm soát, cuối cùng đã xảy ra là không thể vãn hồi.
Trong lúc cô vội vàng đi tới cửa nhà thì cửa nhà đã mở ra, mẹ của cô thò đầu ra ngoài, liếc mắt liền nhìn thấy được Lâm Trạch Dương và Manh Manh.
Kết quả là, mẹ của Sở Sở choáng váng đứng yên ở nơi đó.
Sở Sở không khỏi che trán lại, tỏ vẻ trên đời này không còn gì luyến tiếc, xong đời rồi, mọi chuyện đều xong rồi, lần này dù như thế nào cũng không có cách nào bỏ qua, thôi thì cứ thẳng thắn thừa nhận quan hệ thực sự của mình và Lâm Trạch Dương vậy.
Cô cắn răng, đưa ra một quyết định khó khăn.
"Chào bà ạ, cháu là Manh Manh, cháu muốn tới nhà bà ăn hải sản, ăn rất rất nhiều hải sản." Giọng nói của Manh Manh phá vỡ sự yên tĩnh, sau đó chỉ trong nháy mắt trên mặt cô bé xuất hiện một nụ cười ngọt ngào, giống như tia nắng đầu tiên xua tan bóng tối, rất ấm áp, dường như còn mang theo một chút vị ngọt.
Con mắt mẹ Sở lập tức sáng lên, sau đó vội vàng ngồi xổm xuống, vẻ mặt tươi cười, nói: "Được được, Manh Manh muốn ăn gì,toàn bộ đồ ăn đều đã chuẩn bị xong, đi nào đi nào, bà và Manh Manh đi ăn đồ ngon nha."
Vừa nói chuyện, mẹ Sở vừa nắm tay Manh Manh đi vào trong nhà, vậy mà đều không chào hỏi Sở Sở và Lâm Trạch Dương.
Cô không khỏi sững sờ, đây là chuyện gì xảy ra vậy?
Lâm Trạch Dương cũng đã đi theo.
Ở trong nhà Sở Sở, cô lại là người cuối cùng ngồi xuống bàn ăn, hơn nữa từ đầu đến cuối căn bản không ai thèm để ý tới cô, giống như cô là người dư thừa trong phòng này vậy.
Nhìn thấy vẻ mặt từ ái của mẹ mình không ngừng gắp thức ăn cho Manh Manh, thậm chí còn tự tay lột các loại vỏ ra cho cô bé, lại nhìn thấy cha mình chưa từng rời mắt khỏi Manh Manh, Sở Sở quả thực cảm thấy mình thật sự không phải con ruột.
Sau đó cô không nhịn được nhìn về phía Lâm Trạch Dương, nhưng anh căn bản không hề ngẩng đầu lên, giống như một con quỷ đói đầu thai, tay và miệng chưa từng ngừng lại.
Cô có chút suy sụp, cảnh tượng này chẳng phải rất kỳ lạ sao? Cô dẫn một người đàn ông về nhà, người đàn ông này lại mang theo một đứa trẻ, nhưng cha mẹ cô lại rất hòa thuận với hai người này.
Cuối cùng cũng ăn cơm tối xong, Lâm Trạch Dương mang theo Manh Manh đi về phía cửa, chuẩn bị rời đi.
"Sau này phải thường xuyên đến đây ăn cơm nhé, Manh Manh, nhìn xem, nhìn xem con đã gầy thành bộ dáng gì rồi, đi theo ba con nhất định phải chịu rất nhiều khổ cực." Mẹ Sở đã não bổ ra một cấu chuyện xưa rất bi thảm.
"Không có, ba đối xử với con rất tốt, ba là siêu nhân, chuyện gì ba cũng có thể làm được. Dì Sở Sở cũng thường xuyên mua đồ cho con ăn. Nhưng đồ ăn của bà thật sự rất ngon." Vừa nói chuyện, Manh Manh nhịn không được vươn đầu lưỡi ra liếm môi.
Trên mặt mẹ Sở tràn đầy ý cười, đưa tay sờ lên đầu Manh Manh, nói: "Đứa nhỏ ngốc, về sau này hãy đến nhà bà chơi nhiều hơn nhé."
Không chút do dự, Lâm Trạch Dương rốt cục cũng đã rời đi. Sở Sở cũng trở về nhà mình.
Mẹ Sở và ba Sở lúc này đều ngồi trong phòng khách, ánh mắt nhìn về phía Sở Sở đang từ bên ngoài đi vào.
Khóe miệng cô không khỏi giật giật, quả nhiên mọi chuyện không dễ dàng trôi qua như vậy, vừa rồi hai người bọn họ chỉ là bởi vì tu dưỡng không có phát tác mà thôi.
Sở Sở bất an, thấp thỏm đi tới trước mặt cha mẹ, chuẩn bị tiếp nhận chất vấn của hai người.
Mẹ Sở nhìn Sở Sở, nói: "Sở Sở à, tuổi con cũng không nhỏ, cũng đã đến lúc phải hiểu chuyện rồi."
Sở Sở biết cuối cùng thì việc này vẫn phải tới, nhưng mà cô nghĩ đến việc sẽ bởi vì chuyện này sẽ rời khỏi Lâm Trạch Dương trong nội tâm liền sinh ra chút cảm giác không thoải mái.
"Con xem hiện tại Manh Manh cũng đã hơn ba tuổi, con và Lâm Trạch Dương nên nhanh chóng sinh thêm một đứa con, bằng không đến lúc đó chị gái lớn như thế, em trai hoặc em gái nhỏ như vậy, người ta sẽ chê cười, điều này cũng sẽ khiến hai người nảy sinh ra ngăn cách."
Mẹ Sở vẻ mặt khát khao nói.
Khóe miệng Sở Sở không khỏi co rút, đây là chuyện gì vậy chứ? Bây giờ cha mẹ đều cởi mở như vậy sao?
"Manh Manh thật sự rất đáng yêu đó, ừm, con bé cũng coi như là cháu gái ngoại của tôi đi. Sở Sở, sau này con phải thường xuyên đưa Manh Manh về nghe không?" Mẹ Sở vẻ mặt nghiêm túc nói với cô.
Sở Sở không nhịn được mà đen mặt, chuyện Lâm Trạch Dương chỉ là bạn trai giả của mình, về sau phải làm thế nào mới nói rõ ràng được chứ?
Ngày hôm sau, khi Lâm Trạch Dương trở lại công ty, vẻ mặt Triệu Cẩn Du nghiêm túc đi tới trước mặt anh.
Triệu Cẩn Du là thủ hạ đắc lực của Tần Tình, là một trong số ít chủ quản trong toàn bộ Kiều Lan Nữ không chút do dự đứng về phía Lâm Trạch Dương.
Vẻ mặt Triệu Cẩn Du nghiêm túc nhìn anh nói: "Lâm Trạch Dương, đã xảy ra chuyện không tốt rồi. Hiện tại tất cả chủ quản từ cấp nhân viên giản lý trở lên đều đang tập trung tại văn phòng, hôm nay bọn họ không có công việc, đang đợi anh. Bọn họ còn nói: Nếu anh không quay lại, bọn họ liền sẽ không đi làm. Mà lần này, là Ngô Thiên Hùng đang dẫn đầu đội."
Bọn họ biết Lâm Trạch Dương đã tới công ty, nhưng mà đến tột cùng anh đang làm gì vậy?