Đối mặt với Lâm Phi như vậy, Giám đốc Hoàng thật sự không biết phải làm sao.
“Đó là lỗi của tôi.” Giám đốc Hoàng lớn tiếng nói.
“Là tôi sai, ông không sai.” Lâm Phi phản bác.
“Đó là lỗi của tôi, đừng giành với tôi mà.” Giám đốc Hoàng lại lớn tiếng nói, theo ý của Từ Vân Sơn, điều ông ta nên làm bây giờ có lẽ là nhận được sự tha thứ của Lâm Phi.
Lâm Phi kiềm không được nhìn chằm chằm Giám đốc Hoàng, nói: “Sao ông lại thích nhận vơ lỗi chẳng phải do mình vậy? Xin lỗi gì chứ, tôi mới là người sai.”
Những người xung quanh nhìn thấy cảnh này đều sửng sốt, Lâm Phi dường như không phải đang cố ý tỏ ra kiêu ngạo. Từ Vân Sơn không khỏi giật giật khóe miệng, Lâm Phi này là ai? Cậu ta muốn làm gì? Mỗi lần bất kể làm gì cậu ta đều không giống người bình thường.
Giám đốc Hoàng lúc này đang rất lo lắng, ông ta chưa từng nghĩ rằng mình thừa nhận sai lầm lại có người tranh giành.
Cuối cùng, Lâm Phi không “đấu” lại Giám đốc Hoàng, anh chỉ có thể để ông ta nhận lỗi việc đó. Điều này khiến Lâm Phi rất tức giận, trước khi rời đi, anh lạnh lùng trừng mắt nhìn Giám đốc Hoàng, nói: “Nhớ lấy, người lần sau làm sai sẽ là tôi.” Lâm Phi rời đi và ăn tối cùng Smith.
Sau đó, những người còn lại ở đó ngây ra, đây là cái quái gì vậy?
Giọng điệu, biểu cảm khi nói chuyện của Lâm Phi thật khác thường.
Giám đốc Hoàng bối rối, không hiểu gì cả. Nhưng may mắn thay, sự việc lần này cũng xem như tạm kết thúc. Giám đốc Hoàng vốn tưởng rằng tiếp theo sẽ bị công ty trách phạt, nhưng sẽ không nghiêm trọng, cùng lắm thì bị giáng chức, lương thấp hơn, quyền lực ít hơn thôi. Không thành vấn đề, dù sao bản thân ông ta có quan hệ rộng, có năng lực, mọi thứ sẽ sớm trở lại như cũ.
Vì vậy, Giám đốc Hoàng không những không từ bỏ việc căm thù Lâm Phi. Ngược lại, ông ta còn bị ám ảnh bởi việc muốn loại bỏ Lâm Phi, sở dĩ ông ta bị trừng phạt đều là do Lâm Phi mà ra cả.
Lâm Phi đã đưa bốn người phụ nữ đến khách sạn nơi Smith đang ở. Mặc dù cảm thấy rất khó chịu khi ở cùng bốn người phụ nữ này, nhưng đây là bữa tối miễn phí, không ăn chùa không được.
Lần này không có ai mời rượu, quan trọng nhất là bốn người phụ nữ vừa nghe đến từ “đồ uống” lập tức đứng dậy, dù muốn quên đi chuyện đã xảy ra vài giờ trước, họ cũng sẽ không thể quên nó dễ dàng như vậy.
Không uống rượu, nội dung cuộc trò chuyện cũng đàng hoàng hơn một chút.
“Anh Lâm, hợp đồng tôi đưa cho anh là hợp đồng tự do, anh có thể đưa ra một số điều kiện mà anh muốn trong đó, tôi đã ký tên rồi. Nhưng tất nhiên, tôi vẫn hy vọng anh Lâm đây đừng làm quá.” Nói đến đây, Smith dừng lại, có chút xấu hổ nhìn Lâm Phi.
Lâm Phi xua tay nói: “Yên tâm, tôi không phải loại người đó.”
Nói xong, Lâm Phi lập tức nhìn Triệu Cẩn Du, nói: “Đưa hợp đồng cô mang theo đến đây, xem trong đó có gì. Cứ thử lừa Smith này đi, tên ngốc lắm tiền.”
Triệu Cẩn Du không khỏi lắc đầu, sau đó lấy hợp đồng ra, chỉ liếc nhìn mấy cái, đôi mắt của cô trợn to, thậm chí còn khó khăn nuốt khan.