Lục Vân chửi rủa. Hắn vội huy động tâm trí và nhanh chóng tìm ra được vị trí của chiếc xe đạp. Hắn mừng thầm vì mình đã đề phòng trước, hắn đã khắc một câu thần chú vào bên trong thanh sắt của chiếc xe.
Một lúc sau, trên đường đến tiệm sửa xe gần đó, hắn thấy một người đàn ông đầu bù xù đang vui vẻ đạp xe, miệng lẩm bẩm:
“Không thể kiếm được việc làm, công việc làm ăn cũng không thuận lợi, chỉ có thể dựa vào việc trộm cắp để duy trì sự sống…A, cậu là người hay ma vậy?”
Ông ta kinh ngạc nhìn người thanh niên đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.
Lục Vân vô cùng bực bội, tát ông ta một cái và nói: “Ông lấy trộm xe đạp của tôi mà lại còn hỏi tôi có phải ma không?”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.com.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.com.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Sau khi đánh tên trộm một trận thừa sống thiếu chết, Lục Vân nhìn chiếc yên xe đạp bị bẩn và lâm vào trầm tư.
Cuối cùng, hắn cắn răng và đưa ra một quyết định trọng đại.
Hắn sẽ gỡ chiếc yên xe ra và thay cái mới!
Đồng thời, hắn sẽ mua một chiếc khóa chữ U mới!
Khi đến cửa hàng sửa xe đạp, sau khi giải thích một hồi với chủ cửa hàng, Lục Vân đứng đợi bên đường một lúc. Chợt hắn nghe thấy một giọng nói: “Xin hỏi…Cậu có phải là Lục Vân không?”
Lục Vân quay đầu lại và nhìn thanh niên mặc âu phục không lớn hơn hắn mấy tuổi với vẻ nghi ngờ: “Tôi là Lục Vân, còn anh là?”
Triệu Lôi cũng vậy. Vì thế, sau khi nghe tin Lục Vân vẫn còn sống từ viện trưởng, anh ta cũng rất sốc.