Tên đeo mắt kính lắc đầu, đột nhiên một người đàn ông đầu trọc trông rất hung dữ đang bước tới tát Quách Anh một cái, chửi rủa: "Con khốn, tao cho mày một cơ hội cuối cùng, mau nói cho tao biết công thức, bằng không thì những người anh em bên ngoài của mày cũng không được yên đâu."
"Phụt!"
Quách Anh nhổ một ngụm máu lên khuôn mặt của ông ta
"Mẹ kiếp!"
Gã đầu trọc vô cùng giận dữ, giơ tay lên muốn tát vào mặt cô ấy, nhưng vào lúc này, ông ta lại nghe thấy trên đỉnh đầu của mình vang lên một tiếng gì đó thật lớn, giống như là một tia chớp kinh khủng từ trên trời giáng xuống, trực tiếp rạch ra một lỗ lớn trên nóc nhà kho.
Ngay sau đó, gã đầu trọc bị đá văng ra đất bất tỉnh nhân sự.
"Mày là ai?"
Thấy có thanh niên từ trên trời rơi xuống, sắc mặt tên đeo kính lập tức tái nhợt, giây tiếp theo, anh ta đột nhiên quăng laptop đi, rút ra một con dao găm ra bắt Quách Anh làm con tin, nhưng những suy nghĩ của anh ta đã bị Lục Vân nắm thóp.
Ngay khi anh ta vừa ra tay, Lục Vân đã lao tới trước mặt anh ta, dùng một quyền đấm anh ta thất điên bát đảo, con dao găm trên tay cũng rơi xuống đất.
"Chuyện quái gì xảy ra vậy?"
Mấy tên côn đồ bên ngoài nhà kho nghe thấy động tĩnh liền chạy vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nhất thời sửng sốt một lúc.
Mấy người bên ngoài kho hàng vừa chạy vào, lúc nhìn thấy một thanh niên xa lạ bên trong thì hơi sửng sốt một chút.
Tên nhóc này là ai?
Hắn vào bằng cách nào?
Bọn họ cảm thấy vô cùng khó hiểu, canh ngay cửa kho hàng cả buổi trời, dù một con ruồi cũng không lọt vào được, hơn nữa kho hàng này cũng không còn cửa vào nào khác, giờ tên thanh niên này lại đột nhiên xuất hiện ở đây quả thật làm họ vô cùng hoảng sợ.
Nhưng mà khi nhìn đến lão đại đầu trọc đang choáng váng nằm trên mặt đất thì bọn chúng lập tức nổi giận, vứt tàn thuốc lên trên mặt đất, sau đó từng người một phóng tới chỗ đó.
"Mặc kệ tên này từ đâu tới, giết quách đi là xong!"
Mấy người hùng hổ chạy như bay tới chỗ Lục Vân, kết quả còn chưa tiếp cận được đã nghe thấy mấy tiếng ầm ầm, sau đó bọn chúng liền chỉnh tề nằm ngay bên cạnh gã đầu trọc kia, nguyên một đám mặt mũi bầm dập sưng vù, ngay cả cha mẹ cũng không nhận ra.
Còn Lục Vân tới thở dốc một cái cũng không, vẫn bình tĩnh như cũ, tựa như vừa rồi chỉ huơ tay đuổi mấy con ruồi đi mà thôi.
Quách Anh kinh ngạc.
Em kết nghĩa của Diệp tổng mạnh như vậy sao?
Vừa rồi cô ấy còn lo Lục Vân một thân một mình, có thể đối phó được nhiều người vậy không, nhưng hiện tại xem ra là cô lo lắng vô ích rồi.
"Để tôi mở trói cho cô trước, sau đó cô hãy ra ngoài chờ tôi, tôi còn có một số việc phải xử lý."
Sở dĩ Lục Vân chừa lại tên mắt kính là bởi vì hắn đoán được, tên mắt kính này hẳn là một trong những chủ mưu, mà mấy tên bị đánh ngất xung quanh, chẳng qua chỉ là bọn tay chân anh ta thuê đến.