"Hừ, em cũng biết cha sẽ đánh gãy chân em sao,...bây giờ cút về nhà cho chị."
"Dạ…dạ…"
Thẩm Tử Hiên đến rắm cũng không dám để lại một cái, lần sau có mời cùng lão đại anh ta đi đánh nhau cũng không dám, vội vàng vặn ga chạy moto rời đi rời khỏi hiện trường.
Quá xui xẻo rồi.
Vừa ra ngoài định tìm người được chỉ định phải dằn mặt đã gặp ngay chị gái của mình, nên cho đến bây giờ anh ta vẫn chưa biết người mà ông chủ anh ta muốn dạy dỗ là Lục Vân.
Cảnh tượng đột ngột này khiến những thanh xuân kia vốn đang bối rối càng thêm sửng sốt, đầu óc như nhũn ra.
"Cái kia. . . Cô chính là đại tiểu thư Thẩm gia, Thẩm Tĩnh Nghi?"
Thanh niên cầm đầu sửng sốt hồi lâu mới hỏi một câu như vậy, thái độ đối với Thẩm Tĩnh Nghi cũng có vài phần cung kính.
Cậu ta không sợ Thẩm gia, mà cậu ta sợ Mã Trạch.
Đây là phụ nữ của Mã thiếu gia, sao cậu ta dám đắc tội với cô ta được!
Thẩm Tĩnh Nghi lườm thanh niên một cái, nói: "Đã biết bổn cô nương là ai, sao cậu còn không mau đem đám ruồi nhặng này biến hết đi!"
"Thẩm tiểu thư, đừng nóng giận, chúng tôi sẽ biến, biến liền!"
Mấy thanh niên nhìn Lục Vân ở cách đó không xa một cái xong vội vàng lên xe moto rời đi.
"Thật sự là một đám người không biết tốt xấu."