Hả? Sao mấy câu này quen quá vậy!
Lục Vân liếc nhìn anh ta rồi nói: “Nói thẳng đi, vấn đề gì?"
"Hơi mềm."
"….”
Lục Vân cũng dùng lý do tương tự đuổi anh ta đi, nhưng ngay sau đó trưởng phòng giáo vụ cũng tới.
Mặt Lục Vân lập tức tối sầm, các người đang tổ chức cả đoàn tới hỏi bệnh à?
Trưởng phòng giáo vụ cười làm lành mà nói: “Thầy Lục, tôi đến xin lỗi thầy, đây vốn là cách dạy học của thầy, tôi nghiêm túc nghe thầy giảng bài xong thì cảm thấy quá khắc sâu quá thấu triệt, đặc biệt là về vấn đề thận âm thận dương."
Lục Vân cắt ngang lời ông ta: “Nói trọng điểm nói trọng điểm, thầy có vấn đề ở phương diện nào?"
"Ha ha, hơi trọc."
Trọc?
Đáp án này thật sự nằm ngoài dự đoán của Lục Vân, vẫn là trưởng phòng giáo vụ ghê gớm hơn.
"Làm sao đây Lục tiên sinh, bệnh hói đầu có thể chữa khỏi không?"
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lục Vân, trưởng phòng giáo vụ trở nên lo lắng, cho rằng Lục Vân không thể giúp được gì với tình cảnh của mình.
Lục Vân giữ ngữ khí kỳ quái nói: "Ông hiểu lầm rồi, không phải là không trị được, mà là tôi có chút tò mò, ông không phải hói đầu, chỉ là ông hói ở chỗ người khác không nhìn thấy, tại sao ông lại để ý như vậy?"
Trưởng phòng giáo vụ đỏ mặt nói: "Không phải tôi để ý, mà là vợ tôi để ý."
"..."
Khi cả hai đang trò chuyện.
Đột nhiên.
Ánh mắt Lục Vân lướt qua trưởng phòng giáo vụ, rơi vào tòa lầu dạy học cách đó không xa.
Trên tầng năm, một hư ảnh nửa người trèo ra khỏi lan can, loạng choạng, có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Dù là ban đêm.
nửa đường. Thậm chí không có thời gian để gọi 119.