Kế tiếp phải xem thiên phú của Diệp Khuynh Thành.
Dù sao trước mắt chắc là Thẩm Tĩnh Nghi vẫn chưa cô đọng ra chân khí, từ kim đan của mình mà Lục Vân, cảm nhận được giả đan trên người Liễu Yên Nhi.
Nên cũng không biết Diệp Khuynh Thành cần bao lâu mới có thể cô đọng ra chân khí.
Sau khi dặn dò đầy đủ, Lục Vân để Diệp Khuynh Thành lại một người trong phòng, còn hắn đi vào phòng khách ngồi xuống, bàn tay vuốt ve ghế sô pha, bỗng nhiên hồi tưởng lại tình cảnh Liễu Yên Nhi bò qua bò lại buổi tối mấy hôm trước.
Ký ức vẫn còn mới mẻ…
Lục Vân đột nhiên nghĩ nảy ra một ý tưởng xấu xa, nếu như lúc này gọi Liễu Yên Nhi đến, không biết sẽ xảy ra cảnh tượng gì.
Khà khà......
Nói làm liền làm.
Lục Vân lúc này lấy điện thoại di động ra, gửi đi một tin nhắn: "Chị Yên Nhi, đêm nay đến nhà trọ Liễu Giang tiếp tục tu luyện, mau đến đó!"
Chỉ lát sau.
Liễu Yên Nhi hồi âm: "Chuyện lần trước bị chị cả phát hiện, còn phạt chị đóng cửa suy nghĩ đó, không đi!"
"Đừng sợ, dù sao hai ngày này chị Khuynh Thành không ở nhà, chị vụng trộm chạy tới chị ấy cũng không biết mà...!"
"Em nói vậy làm chị nhớ tới, sáng hôm qua chị cả đã bắt em đi đến tỉnh thành, đến bây giờ còn chưa trở về, hai người ở bên kia làm gì đó, đến chi nhánh công ty thị sát? Hay là vụng trộm gạt bọn chị đi tu hành gì đó?"
"Đừng nói nữa, chị ấy gặp lại em trai ruột của mình, em thất sủng rồi."
"Ha ha ha, đáng đời!"
"Đừng có hả hê, rốt cục đêm nay có làm hay không?"
"Làm, ngoan ngoãn lên giường chờ lão nương tới đi!"
Nói đến hỗ trợ tu luyện, dù Liễu Yên Nhi có tích cực đến mức nào thì lái xe từ Giang Thành tới đây cũng phải mất vài tiếng.
Lục Vân ngồi xem ti vi trong phòng khách.
Một lúc sau, Lục Vân đột nhiên nhảy dựng trên ghế sô pha, trên mặt hắn tràn ngập vẻ kinh ngạc bởi vì hắn cảm thấy trong đan điền của mình có thêm một viên đan giả.
Thành nghi ngờ hỏi: “Thật sao? Đáng sợ vậy ư? Liễu Yên Nhi mất bao lâu?”