Khương Chính Hồng cũng sửng sốt một hồi lâu, ông ấy run rẩy nói: “Hộ pháp đại nhân, ý của ngài là sao? Khương gia chúng tôi không cần phải chịu phạt? Và chúng tôi thậm chí còn nhận được 90% tài sản của Hầu gia?”
Dương hộ pháp gật đầu nói: “Quả thực là vậy.”
Ầm!
Lòng mọi người chợt run lên.
Vừa rồi khi nghe Dương hộ pháp công bố kết quả, bọn họ còn tưởng rằng mình nghe lầm nhưng Dương hộ pháp lại gật đầu lần thứ 2 như khẳng định đáp án.
Bọn họ không hề nghe lầm.
Khương gia không những không bị trừng phạt mà còn tước đoạt 90% tài sản của Hầu gia. Như vậy địa vị bá chủ của Khương gia ở Kim Lăng càng thêm vững chắc!
Rốt cuộc cái quái gì đang xảy ra vậy?
Trong lòng mọi người dậy sóng.
Khương Chính Hồng vẫn không thể tin nổi hỏi: “Dương hộ pháp, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Ngài có thể nói kỹ cho tôi biết được không?”
Ông ấy cũng đã gần 70 tuổi rồi, làm sao có thể chịu nổi loại kích thích mãnh liệt như tàu lượn siêu tốc này.
Không ngờ sau khi nghe xong câu hỏi của ông ấy, vẻ mặt của Dương hộ pháp trở nên cực kỳ quái dị. Dương hộ pháp tự hỏi lão già này thực sự không biết hay là giả vờ không biết.
Có Vân Thiên Thần quân chống lưng cho, không chỉ Kim Lăng mà cho dù Khương gia có rời khỏi đây thì cũng sẽ tồn tại như một bá chủ.
Tâm tình Dương hộ pháp phức tạp, cũng không dám nói nhiều mà chỉ đáp: “Khương gia có cao nhân giúp đỡ.”
Cao nhân giúp đỡ…
Khương Chính Hồng chợt nhận ra liệu đó có có phải là Lục tiền bối!
Ông ấy nhớ rõ rằng lúc Lục tiền bối nói muốn đi gặp Vũ Minh khu vực Đông Hải, bảo ông ấy cứ yên tâm đợi ở Khương gia, không ai dám ra tay với bọn họ.
Cho nên ngoài Lục tiền bối ra, không còn ai khác!
Chỉ là Lục tiền bối kia rốt cuộc có thân phận gì mà lại có thể khiến Vũ Minh cúi đầu?
Dù sao cũng quá đáng sợ rồi!
“Phản đối vô hiệu!”