Trước một mặt hồ phẳng lặng, Lục Vân nhặt một viên đá từ dưới chân lên, nhìn có vẻ như hắn vô tình ném nhưng thực ra hắn sử dụng năng lượng trong đó tạo ra những gợn sóng trên mặt hồ yên tĩnh.
Ùm!
Viên đá thứ 2 được ném đi bay ngang qua mặt hồ, cuối cùng chìm xuống nước nhưng sau khi chìm xuống, nó không hề giảm tốc độ mà tiếp tục bay đi với tốc độ cao.
Viên thứ 3 được ném…
Đột nhiên một tiếng nổ lớn vang lên. Một màn nước phóng lên trời phá vỡ toàn vẻ bình yên của mặt hồ, một bóng đen dị dạng từ trong màn nước nhảy ra.
Người biến dị!
Thân hình của người biến dị cao hơn so với người đàn ông trưởng thành một chút, đầu lệch, một bên ngực phồng to, còn một bên lại lõm sâu xuống, hình thành sự tương phản thị giác cực mạnh. Hơn nữa, da toàn thân đen kịt, lỗ chỗ giống như từng mảnh vảy không đều xếp chồng lên nhau.
Ngũ quan trên mặt cũng mơ hồ biến thành một đống thịt thối, cái duy nhất có thể phân biệt đó là hàm răng dính đầy máu thịt và một con mắt đỏ tươi.
Nó tức giận liếc mắt nhìn Lục Vân nhưng lại không dám tới gần. Trái lại, nó xoay người chạy trốn về một hướng khác, hai tay chạy trên mặt đất, chi dưới thô to, tốc độ cực nhanh.
Đây còn không thể gọi là con người mà giống một con thú hơn.
Lục Vân khẽ cau mày, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy người biến dị trông kỳ dị như vậy, cũng không biết tại sao lại biến thành như thế này.
Các chấp pháp phụ trách đi bắt người biến dị ngay lập tức thu hẹp vòng vây khi vừa trông thấy hành động của người biến dị, sau đó hai bên diễn ra trận chiến khốc liệt.
Người biến dị này không phải là võ giả nên không thể vận dụng nội lực mà hoàn toàn dựa vào thể lực cường hãn đánh nhau với các chấp pháp. Đây hoàn toàn là dã thú.
Vì nó là dã thú nên cũng không mạnh bằng các chấp pháp có vũ khí. Vì thế sau một trận khốc liệt, các chấp pháp đã bắt giữ thành công người biến dị.
Lạc Ly thở phào nhẹ nhõm, nói: “Coi như đã bắt được người biến dị này. Ai ngờ rằng thứ này lại trốn trong nước lâu như thế, chắc chắn nó đã trốn thoát khỏi sự truy đuổi của chúng ta bằng cách này.”
Cô nhìn Lục Vân với vẻ biết ơn.
Nếu như không nhờ Lục Vân thì bọn họ tuyệt đối sẽ không ngờ hóa ra người biến dị này lại trốn sâu dưới đáy hồ. Bởi vì nhìn như thế nào, trông nó cũng giống sinh vật trên cạn hơn, không một ai có thể nghĩ rằng nó có thể nín thở trong nước hơn nửa tiếng.
Lục Vân nói: “Thật ra, điều em tò mò hơn đó là tại sao nó lại trở thành như vậy.”