“À.”
“À?”
“Ừ, nó chỉ đáp lại một chữ ‘À’, có phải rất vui vẻ không?”
“Vui cái rắm!”
Lục Vân cực kỳ phẫn nộ, giỏi lắm chị năm, em luôn nhớ mong chị mà chị biết em còn sống lại chỉ đáp lại một chữ ‘À’, sao có cảm giác chị không để bụng về em chút nào vậy?
Tiểu Lục Vân cảm thấy rất tủi thân.
Diệp Khuynh Thành vui sướng khi người gặp họa mà nói: “Tiểu Lục Vân ơi tiểu Lục Vân, hiện tại em biết chị đây tốt với em cỡ nào chưa, không phải tất cả các chị đều cưng chiều em như chị đâu!”
“Vâng vâng, vẫn là chị Khuynh Thành tốt nhất với em, vì báo đáp chị, em quyết định giúp chị tu luyện.”
“Em muốn ăn đòn!” Mặt Diệp Khuynh Thành lạnh xuống, xoay người ấn Lục Vân ngã vào sô pha, dùng sức nắm lỗ tai hắn mà uy hiếp: “Về sau nếu em còn dám nhắc đến chuyện giúp tu luyện thì chị vặn gãy lỗ tai em.”
“Chị, không phải chị nói cưng chiều em nhất sao? Em cảm thấy vẫn là chị hai tốt nhất, vừa dịu dàng lại thiện lương, quan trọng nhất là chưa bao giờ nắm lỗ tai em cả.”
“Ý của em là chị không đủ dịu dàng không đủ thiện lương à, cho em cơ hội lặp lại lần nữa!”
“...”
“Có nói hay không?”
“Lỗ tai em sắp bị chị nhéo đứt, đây là bằng chứng, em nghĩ không cần tổ chức ngôn ngữ lại lần nữa đâu.”
Vân Thiên Thần Quân rất cứng cỏi, tuyệt đối sẽ không khuất phục trước thế lực tà ác!
Hiển nhiên bọn Khương Chính Hồng đã tới tỉnh Giang Nam và kể chuyện ở Kim Lăng lại cho Khương Lam nghe.