Lục Vân nghĩ nghĩ, hình như cũng một khoảng thời gian rồi không có dạy chị hai đánh bida… Ách, không có cầm tay truyền thụ châm pháp cho chị hai mới đúng.
Vì vậy.
Thừa dịp này sẽ Hạnh Lâm Đường không có người bệnh cần châm cứu, Lục Vân gọi Lâm Thanh Đàn vào phòng châm cứu phòng, nhiệt tình nói: "Chị hai, mấy châm pháp lúc trước em dạy cho chị, có lẽ là chị đã thuộc làu hết rồi đúng không, đến đây, hôm nay em sẽ dạy cho chị một bộ châm pháp mới."
Nghe thấy lời này, đôi mắt Lâm Thanh Đàn hơi đỏ lên, đôi mắt óng ánh gợn nước dịu dàng nhẹ nhàng liếc Lục Vân một cái.
Làm sao cô có thể không biết ý tưởng trong đầu tiểu bại hoại này chứ.
Trước kia lúc Lục Vân dạy cô châm pháp, còn dư sức chiếm tiện nghi trên người cô, đã thế còn nói cầm tay dạy mới để lại ấn tượng sâu sắc hơn, có thể trực tiếp cảm nhận được độ mạnh yếu khi thi châm, còn có chiều sâu cùng với góc độ khi thi châm.
Cái cầm tay chỉ dạy này giống y như dạy con gái người ta đánh bida, từ phía sau lưng vòng qua vòng eo nhỏ nhắn mềm mại, đưa tay lên phía trước nắm lấy đôi tay của cô gái, bắt đầu thi châm.
Mà dáng người Lâm Thanh Đàn tuyệt mỹ như vậy, mỗi lần chỉ cần khẽ cong người hạ eo là...
Tuy cô đã sớm nhìn thấu tiểu tâm tư của Lục Vân, nhưng Lâm Thanh Đàn cũng không có kháng cự gì, toàn bộ quá trình đều đỏ mặt mà phối hợp với cái Lục Vân dạy bảo.
Chẳng qua là vài lúc đang dạy học được một nửa thì Dư Hồng Văn chợt xông vào nói: "Lão sư, cái kia… Ách, các người làm gì cứ làm trước đi, tôi sẽ đợi chút nữa."
Vị y sư cấp quốc gia này rất thức thời lui khỏi phòng châm cứu.
Nghĩ thầm.
Người tuổi trẻ bây giờ thực biết chơi, xem ra tư tưởng của ông đã lạc hậu rồi, sau nhất định phải ngoan ngoãn đi theo lão sư học tập thêm mấy chiêu thức trêu chọc em gái.
"......"
Châm cứu trong phòng hai người đều là một hồi xấu hổ.
"Vừa rồi ông tìm tôi có chuyện gì?"