Hơn nữa, vừa rồi Park Kwok Chang còn dùng khí vận châm nên khiến cho nguyên khí bị tổn thương. Vì thế, sau khi vừa nói ra câu này, ông ta phun ra một ngụm máu tươi.
Sau đó, giống như đệ tử người Nhật Bản, ông ta bất tỉnh.
Hiện trường im phăng phắc.
Bộ não của mấy người trong Hiệp hội Trung y của Long quốc trở nên trống rỗng.
Kỹ thuật châm cứu kỳ lạ của Lâm Thanh Đàn đã khiến bọn họ kinh ngạc và hối hận trong lòng, lẽ ra bọn họ không nên tỏ thái độ khinh thường cô như vậy. Trong lúc bọn họ còn đang suy nghĩ cách xin lỗi cô thì nhìn thấy một màn thần thông của Lục Vân.
Trong lòng của bọn họ lại lần nữa bị chấn động sâu sắc.
Không ngờ Hạnh Lâm Đường nhỏ bé này lại cất giấu hai bậc thầy về châm cứu.
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?
Nguyễn Ba cùng những người khác xoay cổ cứng ngắc như khúc gỗ nhìn về phía Dư Hồng Văn, hy vọng ông có thể cho bọn họ một lời giải thích.
Thế nhưng Dư Hồng Văn vẫn nuôi lòng oán hận với mấy lão già cổ hủ này nên đương nhiên không thèm nói chuyện với bọn họ. Ông hét vào mặt đám đồ đệ của Park Kwok Chang: “Sư phụ của mấy người đã bại rồi, mau cút ngay!”
Nói xong, ông xoay người vào bên trong Hạnh Lâm đường lấy ra một cây chổi, chuẩn bị đuổi người đi.
Thật ra không cần ông đuổi, khi Park Kwok Chang ngã xuống, những người đệ tử đó đã nâng Park Kwok Chang và đệ tử người Nhật Bản lên chuẩn bị rời đi.
Bọn họ vô cùng xấu hổ khi ở lại đây.
Khi Dư Hồng Văn dùng chổi đuổi bọn họ ra ngoài, những người này đã bỏ chạy tán loạn nhưng Dư Hồng Văn không ném chổi xuống mà quét vào chân Nguyễn Ba cùng với những người khác với vẻ ghê tởm: “Đám người các ngươi cũng cút đi, đúng là xui xẻo!”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.com.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Tuy nhiên, Lục Vân không thèm nhìn ông ta mà quay sang nói với Lâm Thanh Đàn: “Chị hai, chuyện này giao cho chị nhé.”