Ngày đó, từ Hạnh Lâm Đường đến khu rừng ngoại ô rừng có không ít camera.
Nếu muốn tra ra chân tướng, không khó.
Chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn thôi.
Thay vì phải lãng phí sức lực của chính phủ Long quốc, tốt nhất là thừa nhận luôn.
Lục Vân hắn trước giờ chưa bao giờ sai.
Park Kwok Chang rõ ràng là bối rối một hồi, sau đó ánh mắt lại trầm xuống, nói: "Cậu có biết cậu đang nói cái gì không?"
"Đương nhiên."
Lục Vân thẳng thắn trả lời: "Tên quỷ Nhật dám đánh chủ ý lên người chị hai tôi, còn dám sử dụng cả thuốc mê và thuốc độc, tôi không giết cậu ta là không thể nào."
Park Kwok Chang nghe thấy lời này, cổ lập tức hơi rụt lại, sau lưng cảm thấy lạnh toát.
Tên hung thủ giết người này, rốt cục đã nghĩ gì vậy… rõ ràng đã giết người mà còn nguyên dáng vẻ tự tin như vậy.
Quá bình tĩnh.
Quá mức nhẹ nhàng.
Park Kwok Chang bất giác mất đi vài phần khí thế, không dám lớn tiếng chất vấn Lục Vân nữa, sợ Lục Vân không vui, sẽ nhẹ nhàng biến ông ta thành phân bón y như thế.
"Kimura là người lỗ mãng, cậu hơi giáo huấn cậu ta một chút là được rồi, tại sao phải giết chết chứ." Park Kwok Chang nói.
Lục Vân cười nhẹ một tiếng.
Không nói gì.
Mỗi một người mà hắn giết đều có lý do đáng phải chết.
Kimura dám đánh chủ ý lên người chị hai, còn dám sử dụng huyễn thuật để hạ độc hắn, theo Lục Vân thấy, thật sự là tìm không ra lý do gì để không giết cậu ta.
Park Kwok Chang thấy Lục Vân không nói gì, đành phải nói tiếp: "Cậu có biết thân phận của Kimura không?"
Lục Vân gật gật đầu: "Biết, trước khi tên người Nhật đó chết đi đã tự nói, cha hắn là Phó minh chủ của Nhẫn Minh ở Nhật Bản."
"Vậy cậu còn dám giết cậu ta?"
"Vì cái gì mà không giết, chỉ cần cậu ta phạm vào điểm mấu chốt của tôi, mặc kệ cha cậu ta là ai đi nữa vẫn phải chết thôi. Tôi tìm ông ra nói chuyện riêng là vì muốn ông chuyển lời đến cho cái vị Phó minh chủ Nhật Bản kia."
Lục Vân ngừng một chút, trong mắt bỗng nhiên bắn ra ra hai đạo hàn quang.