Kimura Musashi trầm mặc trong chốc lát, ông ta quyết định đánh cược một phen: “Được, ta đánh cược với cậu một lần, hy vọng cậu sẽ không thất vọng.”
“Phá!”
Ông ta vừa dứt lời thì đã nghe thấy Lục Vân hét lớn một tiếng. Mặt trăng màu đỏ trên bầu trời vỡ nát.
Lát sau, thế giới huyễn thuật hoàn toàn sụp đổ.
Một thủ đoạn khủng khiếp như vậy khiến cho Kimura Musashi sững sờ mất một lúc không nói nên lời.
Thực sự chỉ mất đúng 1 giây…
Không đúng, căn bản là không hề mất một giây nào cả, chỉ là một cái chớp mắt!
Ngay lúc Lục Vân tiến vào thế giới huyễn thuật này đã nhìn ra chỗ mấu chốt để phá giải.
Cái huyễn thuật này.
Đặt ở Long quốc cùng lắm chỉ là vài trận pháp ngăn cách người tu đạo mà thôi, chỉ cần tìm được chỗ tâm trận, phá trận thật sự không khó.
Pháp Huyền Chân Nhãn của Lục Vân cũng sinh ra là vì cái này.
Lần đầu tiên nhìn thấy cái mặt trăng lưỡi liềm màu đỏ kỳ lạ trên đỉnh đầu.
Trong lòng Lục Vân lập tức hiện ra bốn chữ to: Thùng rỗng kêu to.
Thùng rỗng kêu to còn chưa tính.
Còn rất ngây thơ.
Rõ ràng thế giới huyễn thuật Kimura Muashi tạo ra, có mấu chốt phá giải nằm ở mặt trăng màu đỏ đó.
Rõ đến mức tựa như hận không thể chính miệng nói cho Lục Vân biết: Nhìn cái mặt trăng lưỡi liềm này đi, chói mắt như thế, tập trung ý niệm tinh thần của mình, đến kích phá nó là được....
Tóm lại, mấu chốt để phá trận nằm ở quá trình tìm tâm trận, cái này mới là chuyện khó nhất, cũng là quá trình tiêu hao nhiều tinh lực nhất.