Diệp Khuynh Thành nói: "Có lẽ là..!"
"Các người sớm đã biết, còn không nói cho em biết, thật quá đáng!"
Đôi mắt của Lâm Thanh Đàn đột nhiên hiện lên một chút oán giận.
Thảo nào lúc trước bản thân nói về việc mất tích của cậu người Nhật, những người chị em này đều tỏa vẻ bình tĩnh, còn nói thêm nên tin tưởng tiểu Lục Vân vô điều kiện. Nhưng không ai nói cho cô biết sự thật cả, khiến cô lo lắng bấy lâu nay.
Thực quá tệ mà!
Đôi mắt Lâm Thanh Đàn lóe lên, đột nhiên cười ranh mãnh nói: "Chị cả, em cảm thấy đề nghị vừa rồi của chị cũng không tệ."
"Đề nghị gì?" Diệp Khuynh Thành khó hiểu nói
"Không phải chị nói, sau khi cơn bão này kết thúc, em có thể gả cho em trai, em cảm thấy có thể cân nhắc lại một chút, dù sao em cũng không còn trẻ, gả cho Vân Thiên Thần Quân hẳn là chuyện mà vô số cô gái nằm mơ cũng không dám nghĩ tới mà đúng không?"
"Không được!" Diệp Khuynh Thành thẳng thừng cự tuyệt.
"Tại sao không?"
"Hai người là chị em."
"Không có quan hệ huyết thống."
"Chị là chị cả, lại còn chưa lập gia đình, em vội vàng như vậy làm gì?"
"Ai quy định là chị cả phải lấy chồng trước, nếu cả đời chị không lấy chồng, chẳng lẽ chị muốn sáu chị em chúng em cùng làm bà già cô đơn với chị sao?"
"Phì, em mới là bà già. Tóm lại chị nói không được là không được!!"
"Chị muốn độc chiếm em trai một mình thì cứ nói thẳng đi!"
"Lâm Thanh Đàn, em có tin là chị chọc thủng túi khí của em không?" Hai chị em không ai nhường ai, sau đó lại bắt đầu một trận chiến đẫm máu.
Ngoài phòng
Trước sảnh.
"Tên tiểu hỗn đản này, đáng bị đánh!"