Một người phụ nữ tóc gợn sóng, trang điểm đậm đang ngồi trên chiếc ghế dài ở cửa, khẽ hé cặp đùi được quấn trong đôi tất đen, không chút xấu hổ hướng ra bên ngoài, để lộ khung cảnh dưới chiếc váy ngắn vừa đủ che ngang bờ mông.
Nhìn thấy một thanh niên tuấn tú như Lục Vân đi ngang qua, đôi mắt của người phụ nữ lập tức sáng lên, nhướng mày huýt sáo với hắn, ra hiệu cho mời hắn vào chơi.
Lục Vân bước đến trò chuyện với người phụ nữ.
Các tay săn ảnh đi theo Lục Vân đến đầu ngõ, nhìn vào bên trong, thấy Lục Vân đang nói chuyện với một người phụ nữ thì bọn chúng lập tức hưng phấn, máy ảnh trên tay không ngừng kêu lên lách cách.
Người đàn ông bí ẩn sau khi tay trong tay với nữ minh tinh xinh đẹp Tiêu Thấm lại đi dạo phố đèn đỏ. Đây chắc chắn là tin tức giải trí nóng hổi.
Người săn ảnh có biệt danh là 'Hắc Tử' cảm thấy rằng thời cơ mình được thăng chức tăng lương đã đến nên rất vui vẻ chụp ảnh.
Đồng thời, anh ta cũng tỏ ra vô cùng khinh thường Lục Vân.
Có thể đến gần đại minh tinh Tiêu Thấm như vậy, chứng tỏ Lục Vân cũng là người có địa vị, thế mà vẫn đến con ngõ như này để ăn gà ăn mày, hắn cũng thật độc đáo.
Tốt xấu gì cũng nên chọn gà quý phi, cùng lắm thì cũng có thể chọn bạch trảm kê* mà! (Gà luộc)
Khẩu vị gì lạ vậy chứ?
Hắc Tử khinh bỉ, thấy Lục Vân đi theo người phụ nữ vào nhà thì anh ta quyết định tiến lên vài bước nữa để chụp thêm vài bức ảnh cận cảnh, nhưng vừa đến cửa, anh ta bất ngờ bị kéo vào.
Hắc Tử sửng sốt, anh ta trợn tròn mắt, phát hiện người kéo mình vào phòng là Lục Vân với vẻ mặt ác ý.
"Anh..."
Hắc Tử vừa định nói gì thì cảm thấy trước mắt lóe lên một tia sáng màu lục lam, sau đó anh ta mất đi khả năng suy nghĩ.
Lục Vân giật lấy máy ảnh trong tay Hắc Tử, quay đầu cười với cô gái kia nói: "Ai, tôi đã nói rồi, anh trai tôi nhát lắm, không có gan đi vào, chỉ nhờ tôi dò đường mà thôi."
Cô gái tóc gợn sóng vì bị bóng lưng của Lục Vân che khuất nên không trông thấy hành động của hắn, lập tức nháy mắt nói: "Tôi hiểu, tôi hiểu, tôi nhất định sẽ hầu hạ anh trai anh thật thoải mái."
Lục Vân gật đầu, bước ra ngoài rời đi.
Sau khi đi ra khỏi con hẻm, Lục Vân bóp nát chiếc máy ảnh trong tay, đồng thời cầm điện thoại di động lên và thực hiện một cuộc gọi.
"Alo, là cảnh sát đúng không? Tôi là một công dân nhiệt tình..."
Nửa phút trước khi cảnh sát xông vào, Hắc Tử làm xong việc hiện lên vẻ hoang mang.
Tôi là ai?
Đây là đâu?
Tôi xuyên không rồi ư?
Đây là ba câu hỏi kinh điển trong tiểu thuyết YY.
Anh ta thực sự bối rối.
Cảm nhận được sự chuyển động bên dưới, Hắc Tử nhìn xuống và giật mình.
Anh ta nhìn thấy người bên dưới là một người phụ nữ có mái tóc gợn sóng. Cô ta đứng dậy thu dọn chiến trường, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn anh ta, trên môi nở nụ cười kiều diễm.
Hắc Tử tức giận tới mức muốn nhào tới tát cô ta một phát nhưng anh ta biết bây giờ không phải là lúc để làm chuyện này. Anh ta vội vàng giải thích: “Đồng chí cảnh sát, anh phải tin tôi, tôi thật sự không làm…Đúng rồi, tôi là một phóng viên, đây là thẻ làm việc của tôi.”