Vẻ mặt của Long Tế cứng đờ, dường như không tìm được chỗ phát tác cơn giận nên trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Vừa rồi ông ta tức giận tới mức mất trí trong giây lát, nếu như muốn nói đạo lý thì ông ta cũng không thể nói Lục Vân được.
Vốn dĩ ông cụ đã nguy kịch lắm rồi.
Nếu chỉ vì cho rằng Lục Vân là đồ đệ của Thiên Huyền Tử mà khỏi bệnh, cho rằng không chữa khỏi là lỗi của hắn, đây gọi là bắt ép.
Nhất thời Long Tế không nói nên lời.
Lục Vân chế nhạo: “Tôi cho ông một đề nghị như thế này. Thay vì ở đây truy cứu trách nhiệm của tôi, ông nên dành nhiều thời gian hơn để suy nghĩ xem chỗ đứng của Long gia sẽ như thế nào nếu không có Long Thuyên.”
Ngay khi vừa dứt lời, sắc mặt của các thành viên Long gia lập tức thay đổi.
Tại sao bọn họ lại tức giận như vậy?
Bởi vì bọn biết ông cụ chính là gốc rễ để bọn họ có chỗ đứng ở thủ đô. Bây giờ gốc rễ đã mất, sau này bước đi của Long gia sẽ vô cùng khó khăn.
Lẽ nào phải rời khỏi thủ đô và tới xưng vương ở thành phố khác?
Làm sao bọn họ có thể cam tâm?
Lời nói của Lục Vân chẳng khác nào đòn chí mạng đâm vào chỗ đau của đám người Long gia.
“Cậu…Tạm thời, cậu không thể rời đi được. Trước tiên phải nghĩ cách đối phó đã.”
Long Tế không biết nên nói gì. Mặc dù biết vừa rồi Lục Vân nói có lý nhưng ông ta thực sự không muốn hắn rời đi như vậy nên chỉ có thể nói thế.
Sắc mặt của Lục Vân lạnh lùng. Hắn không nói gì mà đi thẳng qua một bên, tìm một cái ghế và ngồi xuống.
Hắn là người ngay thẳng, không cần chạy trốn.
Lúc này, Long Xuyên cũng lấy lại tinh thần. Ông ấy hít một hơi thật sâu rồi nói với Long Diệc Tuyết: “Diệc Tuyết, đừng trách ba, vừa rồi là do ba quá kích động.”
Long Diệc Tuyết cảm thấy phiền lòng, cô ấy cắn chặt đôi môi đỏ, không muốn nói chuyện.
Long Xuyên thở dài nói: “Diệc Tuyết, ba biết con tức giận nhưng mà lời nói của ba không nhằm vào con…Diệc Tuyết, con nói thật cho ba biết, người đó thực sự là đồ đệ của Thiên Huyền Tử đạo trưởng ư?
Hiện tại ông ấy có chút nghi ngờ về danh tính của Lục Vân.
Long Diệc Tuyết vẫn thờ ơ.
Long Xuyên cầu xin nói: “Diệc Tuyết, ba xin lỗi con. vừa rồi ba không nên làm con tổn thương nhưng câu trả lời của con có liên quan đến vận mệnh tương lai của Long gia, xin con hãy trả lời có được không?”
Thậm chí Long Xuyên còn dùng từ cầu xin.
Lục Vân thì nhìn chằm chằm Long Xuyên, nói: "Sao đột nhiên anh lại xin lỗi tôi? Anh không trách tôi giết cha anh sao?”