Cho dù hắn là thần y Giang Thành được Tỉnh trưởng coi trọng, nhưng hắn cũng không thể vô lễ như vậy!
EQ thật thấp!
Mọi người vốn tưởng rằng sắc mặt Dương Chấn Nham sẽ trở nên khó xem, nhưng ai biết Dương Chấn Nham không chỉ không xị mặt mà nụ cười càng quái lạ.
Chuyện này thực không thích hợp.
Chỉ nghe Dương Chấn Nham cười nói: “Cậu Lục, tôi nghe câu nói vừa rồi của cậu giống như có giải thích rất độc đáo về giới thi họa, không bằng cậu cũng vẽ một bức họa để mọi người xem xem?”
Xem đi!
Quả nhiên Tỉnh trưởng rất tức giận, chuẩn bị chờ Lục Vân vẽ xong sẽ tàn nhẫn phê bình một trận, mượn cớ này trút hết bất mãn trong lòng ra.
Tỉnh trưởng rất cao minh!
Trong lòng mọi người đều khẽ thở dài, người đàn ông trung niên ngồi đối diện Lục Vân lặng lẽ đưa mắt ra hiệu cho hắn, ý là bảo hắn mau nói lời hay.
Lục Vân hiểu ý, lập tức nói: “Tôi không vẽ, dù sao vẽ ra cũng không khác gì tác phẩm của Vân Lộc đại sư.”
“...”
Người đàn ông trung niên đối diện suýt ngã quỵ.
Gỗ mục không thể đẽo!
Không cứu nổi đồng đội heo này!
Lần này chắc Tỉnh trưởng sẽ rất tức giận, sẽ biểu hiện ra mặt?
Mọi người cẩn thận nhìn về hướng Dương Chấn Nham, lại kinh ngạc phát hiện ông vẫn bày ra vẻ mặt quái lạ đó.
Quá quỷ dị.
Dương Chấn Nham nhìn chằm chằm Lục Vân một hồi, thấy hắn vẫn không tỏ vẻ gì thì đành dời mắt đi, trong lòng rất tiếc hận.
Đối với một người coi trọng người tài thì không thể đề cử nhân tài ra ngoài là một chuyện rất thất bại.
Nhưng nhìn dáng vẻ của Lục Vân thì rõ ràng là không muốn để lộ thân phận của mình, mà ông cũng không tiện nói ra kỳ thật Lục Vân chính là Vân Lộc đại sư vào lúc này.
Nếu làm như vậy thì ông không thể đạt thành hiệu quả mà mình mong muốn.