Lâm Thanh Đàn nở nụ cười khéo hiểu lòng người rồi nói: "Dù sao sớm muộn gì mọi người cũng sẽ biết chuyện này, chị lười lắm miệng lắm, tự em làm chủ đi!"
Nhưng trong lòng cô lại hừ một tiếng, lúc trước mấy người giấu tôi chuyện em trai là Vân Thiên Thần Quân lâu như vậy, lần này tôi cũng để mấy người nếm thử mùi vị này.
Lục Vân cảm động nói: "Chị Thanh Đàn thật là Bồ Tát chuyển thế, quá ấm lòng."
"Bớt nói nhảm, em còn chưa xong à, xong rồi thì rút ra đi!"
"Được rồi được rồi, chỉ còn hai lần cuối cùng, rất nhanh sẽ rút ra, chị nhịn thêm một chút đi."
Lục Vân rót chân khí vào cơ thể Lâm Thanh Đàn, giúp cô khơi thông kinh mạch xong thì rút kim châm cứu ra, tiếp theo thì đợi Lâm Thanh Đàn tự ngưng luyện ra chân khí.
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán.
Không đến hai giờ sau Lâm Thanh Đàn đã ngưng luyện ra chân khí, thiên phú tu luyện cũng cao kinh người như mấy người chị còn lại của Lục Vân.
Lục Vân đã quen quá rồi.
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo hắn lại nghe thấy Lâm Thanh Đàn đau đớn kêu lên một tiếng, trên vầng trán trắng nõn ứa đầy mồ hôi.
"Chị Thanh Đàn làm sao vậy?" Lục Vân giật mình.
Tình huống này chưa từng xuất hiện trên người Diệp Khuynh Thành và Liễu Yên Nhi.
Lục Vân vội đưa chân khí của mình vào trợ giúp Lâm Thanh Đàn kiểm tra tình trạng trong cơ thể, khi chân khí đi đến vị trí Đan Điền thì sắc mặt hắn bỗng biến đổi.
Trong đan điền của Lâm Thanh Đàn bỗng xuất hiện một vật thể lạ.
Đó là một cái Thanh Đỉnh (Cái vạc màu xanh) lớn chừng bàn tay.
Trước khi Lục Vân trợ giúp Lâm Thanh Đàn khơi thông kinh mạch đã từng dò xét Đan Điền của cô, hắn không phát hiện cái Thanh Đỉnh này, nó xuất hiện sau khi cô ngưng luyện ra chân khí.
Có lẽ tương tự như một loại phong ấn nào đó.