Đám người nhà họ Long cũng rất buồn bực.
Long Tề còn chiếm được quyền phát biểu trong cuộc phong ba này, uy vọng của ông ta ở Long gia cũng hoàn toàn vượt qua anh hai là Long Xuyên.
Nhất là chuyện Lâm Chấn Nghiệp được đề bạt từ chấp sự lên hộ pháp cũng chứng minh lúc trước Long Tề tinh mắt đến cỡ nào.
Hiện tại Long Tề là người có uy vọng gần với lão gia tử Long Thuyên ở nhà họ Long.
Sau khi nhà họ Doãn ngã xuống, ông ta lại muốn gả Long Diệc Tuyết qua nhà họ Lâm, lập tức được mọi người trong Long gia ủng hộ, cả Long Xuyên cũng không tìm ra lý do phản bác.
Thế là tộc nhân Long gia đi làm công tác tư tưởng cho Long Thuyên, mà Long Tề phụ trách làm thân với Lâm Kiến.
Đây là nguyên nhân vì sao gần đây Lâm Kiến luôn gặp được Long Tề ở hộp đêm này.
Long Tề đặc biệt chờ ở đây canh gã đến.
Lâm Kiến buồn bực uống một ly rượu rồi âm trầm nói: "Không phải tôi không muốn dạy cho con rùa kia một trận, nhưng cha bảo tôi an phận một chút..."
Gã ngừng lại rồi nhìn về phía Long Tề, ánh mắt hơi lạnh đi: "Tôi nghe Đoạn Bằng nói Long Diệc Tuyết đã là người phụ nữ của con rùa kia rồi?"
Long Tề lập tức biến sắc, vội giải thích: "Tuyệt đối không có chuyện đó, đều là lời đồn, cháu gái tôi chỉ có chút thiện cảm với Lục Vân, nhưng họ chưa xảy ra quan hệ gì, cái này tôi cam đoan."
Nếu Long Diệc Tuyết và Lục Vân phát sinh quan hệ thì chẳng phải Lâm Kiến cưới đồ xài rồi à, vậy sao được chứ?
Lâm Kiến nghe vậy thì thở phào một hơi.
Long Tề cũng thở phào rồi nói tiếp: "Lâm thiếu, tôi cảm thấy giờ mà dùng cách bình thường để Long Diệc Tuyết thỏa hiệp là hơi khó, tính cháu gái tôi cứng đầu, cậu cũng biết rồi đấy."
Ông ta ngẫm nghĩ, một ý tưởng xấu xa bỗng hiện lên trong đầu, sau đó đi đến bên tai Lâm Kiến và nói: "Tôi thấy không bằng ra tay từ con rùa họ Lục kia đi..."
"Ý ông là dùng Lục Vân để uy hiếp Long Diệc Tuyết?"