Lâm Kiến là con trai của hộ pháp Võ Minh, dù trong lòng Trịnh Dương khó chịu đến mấy cũng chỉ có thể gật đầu nghe theo.
"Vậy tôi không quấy rầy mọi người nữa."
Lâm Kiến ôn hoà lễ độ gật đầu chào hai người Lục Vân rồi rời khỏi sân huấn luyện, đi đến mép sân, tìm một băng ghế đá ngồi xuống.
Trịnh Dương phức tạp liếc nhìn Long Diệc Tuyết mà nói: "Nếu Lâm công tử đã nói chuyện cho cô thì chuyện lúc nãy coi như bỏ qua, hôm nay cô dừng huấn luyện tại đây, nghỉ ngơi đi."
Nói xong, hắn ta kiêng kị nhìn Lục Vân một cái rồi quay người đi về hướng Lâm Kiến.
Không cần lo bị học viện đuổi học là chuyện tốt, nhưng Long Diệc Tuyết lại trầm mặc, trong lòng mơ hồ có chút bất an.
Chủ yếu là Lâm Kiến quá khác thường, chuyện gì khác thường sau lưng nhất định có âm mưu.
Long Diệc Tuyết không tin Lâm Kiến đột nhiên trở nên tốt bụng như vậy.
Sự thấp thỏm này kéo dài đến ngày hôm sau.
Trịnh Dương nói với Long Diệc Tuyết hôm nay không tiến hành huấn luyện nhanh chạy mà chuyển qua sân Tây Phong Liệp Lang để tiến hành huấn luyện thực chiến.
Vào ngày đầu tiên tiến vào Học Viện Võ Đạo kinh thành, mỗi một học viên đều cần hiểu biết cơ bản về tình hình của học viện.
Long Diệc Tuyết từng nghe nói đến sân Tây Phong Liệp Lang, đó là nơi chuyên để học viên luyện tập, muốn trở thành một tu võ giả hợp cách mà chỉ dựa vào lý thuyết và huấn luyện cơ sở là không đủ, còn cần thực chiến nữa.
Sân Tây Phong Liệp Lang chính là nơi như vậy.
Nhưng Long Diệc Tuyết nhớ rõ yêu cầu tiến vào sân Tây Phong Liệp Lang là tu vi đạt tới tầng bốn, cũng chính là tu võ giả trung cấp.
Long Diệc Tuyết chỉ vừa mới nhập môn, cả huấn luyện cơ sở còn chưa hoàn thành, hiện tại đến sân Tây Phong Liệp Lang là điều không hợp lý.
Trịnh Dương lại giải thích là căn cơ của cô quá mỏng, nhập môn quá muộn, nhất định phải tiến hành huấn luyện đặc thù nên đi trải nghiệm ở sân Tây Phong Liệp Lang sớm hơn cũng có chỗ tốt.
Trịnh Dương là giáo viên nên Long Diệc Tuyết không dám không nghe, nhưng cô vẫn hơi lo lắng, thế là báo tin này cho Lục Vân.
Lục Vân nghe xong thì vừa cười vừa nói: "Tôi cảm thấy lời Trịnh Dương nói cũng có đạo lý nhất định, đi trải nghiệm một chút cũng không sao, tôi tin bọn họ sẽ làm tốt biện pháp bảo hộ."
Long Diệc Tuyết rất rối rắm, cứ cảm thấy chuyện này không đơn giản như thế.
Lục Vân nói: "Đi xem thử đi, thực sự không được thì tôi sẽ chờ cô ở cửa."