Truyện Boss Là Nữ Phụ : chương 132: học sinh cá biệt (13)
Boss Là Nữ Phụ
-
Mặc Linh
Chương 132: Học sinh cá biệt (13)
Thời Sênh đứng bên ngoài xe gọi điện thoại cho Phó Khâm, vừa đổ chuông liền bị Phó Khâm tắt máy, sau đó hắn còn tắt luôn cả điện thoại.
Thời Sênh giơ điện thoại di động lên, biểu tình trên mặt biến đổi rất nhanh.
Chết thật là quá dễ dàng cho hắn rồi.
Cô phải khiến cho hắn sống không bằng chết.
Thời Sênh đổi số điện thoại khác, gọi cho vệ sĩ của Phó Khâm.
Lần này rất nhanh đã kết nối.
“Phó Khâm đâu? Không phải là hắn muốn chết sao? Vé xe đã đặt xong rồi còn muốn hối hận à? Nói với hắn, không tiếp nhận trả vé, bảo hắn mau chóng qua đây chết.”
“Bắc tiểu thư, cô muốn đưa thiếu gia đi đến chỗ nào?” Trong điện thoại truyền đến giọng nói của chú Giản.
Thời Sênh ngẩn ra một lát, nhìn nhìn ghi chú trên màn hình, không sai, là số điện thoại của vệ sĩ mà, sao lão quản gia này lại bắt máy chứ?
“Đi núi Thiếu Dương.” Thời Sênh thật thà trả lời.
“Đi làm gì?”
“Ngắm sao, ngắm trăng, nói chuyện nhân sinh.” Thời Sênh thuận miệng đáp bừa.
Chú Giản vẫn chưa trả lời, bên đó đã truyền đến một trận tạp âm, tiếp theo đó cô nghe thấy tiếng Phó Khâm truyền đến trong điện thoại, rất đơn giản ngắn gọn, hai chữ: “cổng trường”.
Fuck!
Thời Sênh đen mặt nhét điện thoại di động vào trong túi, nói với thầy giáo quản lớp dừng lại ở cổng trường đợi một lát.
Kiểm tra số người xong, xe bus từ từ chạy đến cổng trường. Thời Sênh ngồi trong xe, lúc dừng lại ở cổng trường, mọi người có chút không hiểu, lại nhìn thấy Thời Sênh ngồi ở hàng ghế trước đứng lên xuống xe.
“Hình như là Phó thiếu?”
“Ở đâu hả?”
Người trên xe lập tức kích động, ào ào nhìn về một bên xe.
Một mình Phó Khâm đứng dưới một gốc cây lớn ngoài cổng trường.
Thiếu niên mặc áo trắng, vẻ mặt phong thần tuấn lãng. Gió hơi se lạnh, ánh mặt trời loang lổ, tháng năm trong nháy mắt như ngừng lại, thiếu niên đứng đó như một bức tranh đẹp tuyệt vời.
“Thật sự là Phó thiếu, Phó thiếu cũng muốn đi sao? Trường Sinh không ở đây à?”
“Không nhìn thấy, chỉ thấy một mình Phó thiếu thôi... Quan hệ giữa Bắc Chỉ và Phó thiếu từ lúc nào lại tốt như thế?”
Bắc Chỉ dẫn Phó Khâm lên xe, trên xe lập tức lặng ngắt như tờ, không ít người nhìn quanh sau lưng Phó Khâm, xác định là không nhìn thấy dáng người to lớn của Trường Sinh đâu, cả tập thể mới thở phào nhẹ nhõm.
Con gia hoả Trường Sinh đó nhìn thôi là đã thấy sợ rồi.
Phó Khâm cũng là học sinh năm ba cao trung, thầy giáo đương nhiên là biết, nhìn thấy hắn lên xe cũng không nói gì cả, để cho xe khởi động lại.
Đợi đến núi Thiếu Dương rồi, người trong mấy xe khác cũng nhìn thấy Phó Khâm, rào rào nhìn về phía bên này.
Bắc Trạch nhìn thấy Phó Khâm và Bắc Chỉ đứng cạnh nhau, cả người đều âm u đi.
“Bây giờ tiến hành phân tổ, các bạn học khối lớn phải chiếu cố đến các bạn học khối thấp hơn, những bạn học phân thành một tổ thì tự động xếp thành hàng.” Thầy giáo cầm lấy cái loa hô to một tiếng.
Sau đó các lớp bắt đầu phân tổ.
Vì đơn vị là lớp dẫn đến nhiều bạn cùng lớp ở cùng một tổ.
Số người của một lớp cũng không nhiều, lớp nhiều nhất cũng chỉ có ba mươi người, cho nên một hàng ngũ kỳ thực cũng chỉ có năm sáu mươi người.
Bởi vì để tăng thêm chỗ tình cảm cho nam nữ chính, lớp của nam nữ chính đương nhiên sẽ được phân vào một chỗ.
Bây giờ Thời Sênh nhìn Bắc Trạch lại thấy có chút đồng tình rồi.
Trước đây, cô luôn cảm thấy Bắc Trạch không hiểu gì cả mà mắng cô, não có bệnh, hoá ra là vì thích nguyên chủ.
Trong tình tiết câu chuyện không hề nhắc đến điểm này, thế nhưng tỉ mỉ nhìn vào tình tiết câu chuyện sẽ phát hiện ra tác giả miêu tả không rõ ràng về ánh mắt phức tạp mà Bắc Trạch nhìn Bắc Chỉ.
Tác giả đại khái là muốn đến sau đó mới viết kỳ thực là Bắc Trạch cũng thích Bắc Chỉ, nhưng mà lại lạm dụng nam nữ chính quá đà nên là viết hỏng mất rồi, đầu mối đó không còn kịp dùng đến nữa.
Mà không có việc tìm cái chết của nguyên chủ cũng sẽ không mò ra được việc trong lòng Bắc Trạch thích Bắc Chỉ. Cho nên, bây giờ hình như cô không cần phải làm gì cả, việc này sẽ làm cho CP kia nhanh chóng sụp đổ thôi.
Phân tổ xong, nhiệm vụ đầu tiên chính là leo núi, đội nào leo lên núi đầu tiên sẽ có được bữa tối phong phú.
Núi Thiếu Dương có mấy con đường đều có thể lên núi, con đường đi thì mỗi đội có thể tự mình lựa chọn, địa điểm tập hợp cuối cùng là villa nghỉ dưỡng trên đỉnh núi.
Lớp của Thời Sênh chọn con đường không dễ đi chút nào, thế nhưng lộ trình có vẻ ngắn nhất.
Vừa bắt đầu mấy người này còn có thể kiên trì được, thế nhưng rất nhanh liền khóc cha gọi mẹ, náo hết cả lên.
Thời Sênh và Phó Khâm rớt lại sau cùng, thể lực của Phó Khâm dường như có chút không chống đỡ nổi, sắc mặt trắng bệch, đi vô cùng chậm.
Thời Sênh vì phối hợp với hắn cũng chỉ có thể phanh lại tốc độ.
Bắc Trạch và Kỷ Tiểu Ngư cũng không biết là rớt lại phía sau từ lúc nào, chỉ cách bọn họ có mấy mét.
Thời Sênh có thể nghe thấy tiếng nói chuyện làm nũng của Kỷ Tiểu Ngư: “Trạch, chúng ta nghỉ một lát đi.” Kỷ Tiểu Ngư thở gấp, dùng tay quạt gió.
Bắc Trạch quay đầu nhìn Thời Sênh một cái, khe khẽ gật đầu.
Kỷ Tiểu Ngư lập tức lấy chai nước từ ba lô sau lưng ra, mở ra rồi đưa cho Bắc Trạch: “Trạch, uống nước đi.”
Phó Khâm ngẩng đầu nhìn về phía Kỷ Tiểu Ngư, Kỷ Tiểu Ngư cũng vừa hay nhìn thấy Phó Khâm nhìn mình, cô ta lập tức cười rộ lên: “Phó Khâm học trưởng uống nước không?”
Phó Khâm cau mày lại, quay đầu đi không quan tâm đến Kỷ Tiểu Ngư.
Kỷ Tiểu Ngư khó xử sờ sờ tai, có chút vô tội nhìn Bắc Trạch: “Tiểu Chỉ không mang theo gì cả, chúng ta phải ở lại trên đỉnh núi mấy ngày, cô ấy phải làm sao đây?”
“Tôi mang hay không mang gì thì liên quan gì đến cô?” Thời Sênh nghe thấy lập tức trả lời lại một câu: “Kỷ Tiểu Ngư, cô tự quản mình là được rồi, đừng có mà không có chuyện gì kéo tôi vào được không?”
Cô không đi về phía bọn họ, chủ đề này còn có thể kéo lên trên người cô.
“Tôi không có ý gì khác cả, chỉ là quan tâm cô thôi.” Biểu tình của Kỷ Tiểu Ngư rất vô tội.
“Quan tâm tôi làm cái gì? Người ở bên cạnh cô lại không phải là tôi, biết tôi không thích cô, cô còn tiến về phía bên này, Kỷ Tiểu Ngư tôi thấy cô là đang muốn chết đó!” Nói đến cuối cùng, ngữ khí của Thời Sênh biến thành u ám.
“Tiểu Chỉ, sao cô lại nói như thế, chúng ta là bạn học mà, cô còn là em gái của Trạch nữa, tôi quan tâm cô cũng là điều nên làm thôi.”
“Đừng có quan tâm tôi, tôi sợ không nhịn được mà bẻ cô ra đấy.” Thời Sênh cười xấu xa: “Nơi hoang vu dã ngoại này tốt nhất là đừng có động đến tôi, nếu không...”
Sắc mặt Kỷ Tiểu Ngư trắng bệch, cầu cứu nhìn về phía Bắc Trạch.
Ánh mắt Bắc Trạch thâm trầm, cũng không biết là đang nghĩ cái gì, nhất thời không quan tâm đến Kỷ Tiểu Ngư.
Không khí lập tức có chút ngưng đọng lại.
Kỷ Tiểu Ngư cắn cắn môi, tức giận nhìn Thời Sênh lần nữa, thế nhưng cô ta đối diện với tầm nhìn của Thời Sênh liền lập tức thấy lạnh cả người, cảm giác như mình bị cái gì đó nhìn chằm chằm, lúc nào cũng có thể chuẩn mạng của cô ta.
“Nước.” Phó Khâm nhìn Thời Sênh, phá vỡ không khí khác lạ này.
Thời Sênh thu ánh mắt lại, dẫn Phó Khâm tiếp tục đi về phía trước
Cho đến tận khi hai người phía sau không còn nhìn thấy bọn họ nữa, Thời Sênh mới từ trong không trung lấy ra một bình nước đưa cho Phó Khâm.
Phó Khâm bình tĩnh nhận lấy, đối với hành vi Thời Sênh lấy đồ từ trong không trung này ra không hề có chút hiếu kỳ nào.
Hai người vừa đi vừa nghỉ, rất nhanh đã đuổi kịp mọi người đến đỉnh núi.
Sau khi đến đỉnh núi, đội nào đến trước có thể đến chỗ thầy giáo nhận thẻ phòng.
Bởi vì số người quá đông, villa nghỉ dưỡng không có đủ phòng cho nên mỗi phòng cơ bản đều có hai học sinh.
Vì để đề phòng bị phân vào một phòng với nữ chính, Thời Sênh đặc biệt xin ở cùng phòng với Lâm Nhân.
Danh Sách Chương: