Truyện Boss Là Nữ Phụ : chương 14: thiên kim hào môn (14)
Boss Là Nữ Phụ
-
Mặc Linh
Chương 14: Thiên kim hào môn (14)
Nam Cung Cảnh tới rất nhanh, Lăng Hạo cũng đồng thời thoát khỏi người ta, vội vàng đi tìm Tô Y Y.
Có người phục vụ chỉ hướng phòng nghỉ mà Tô Y Y vào, hai người cùng chạy về phía đó, Thời Sênh cũng nhấc chân đi theo, Tiếu Vi chần chờ một chút rồi cũng đi cùng luôn.
Tin nhắn là cô ta gửi, dù có tra ra thì cô ta cũng sẽ nói là vì cô ta lo lắng cho Tô Y Y, chuyện kia không liên quan gì.
Mà sau khi Thời Sênh và Tiếu Vi đi, nữ sinh viên bỏ thuốc cũng giả vờ sau, bảo người ta đỡ mình, một đám người cùng đi xem náo nhiệt.
Phòng nghỉ ở đây không chỉ có một, một vài người mệt mỏi hoặc say rượu sẽ được đưa tới đây.
Nam Cung Cảnh nhận được tin nhắn chỉ nói là phòng nghỉ chứ không nói rõ là phòng nào, vì thế anh ta chỉ có thể tìm ở từng phòng. Vẻ đẹp của Nam Cung Cảnh và Lăng Hạo làm cho không ít người chú ý.
Có lẽ do cố ý nên Tô Y Y bị đưa tới gian phòng cuối cùng, lúc này những người trong các phòng khác cũng bị gọi ra ngoài hết rồi.
Cửa phòng cuối cùng bị đẩy ra, thanh âm từ trong phòng truyền ra, Nam Cung Cảnh đứng sững ở cửa, ánh mắt khiếp sợ nhìn một màn bên trong.
Tô Y Y bị một nam sinh đè dưới thân, sắc mặt ửng đỏ, ánh mắt mê ly, bám chặt vào bả vai nam sinh kia, miệng phát ra những tiếng rên rỉ làm người ta phải đỏ mặt hồng tai.
Cửa phòng bị mở ra nhưng hai người đó vẫn chưa phát hiện thấy, vẫn đang đắm chìm trong cơn hoan lạc.
Lăng Hạo nghe thấy thanh âm nên vội từ một phòng khác chạy sang, thấy cảnh tượng kia thì lập tức nổi giận ngập trời, đẩy Nam Cung Cảnh ra, tiến lên kéo nam sinh kia ra.
“Y Y…” Chân tay Lăng Hạo luống cuống ôm Tô Y Y vào lòng, lấy xiêm y trên mặt đất miễn cưỡng che thân thể của cô ta lại.
Tác dụng của thuốc trong người Tô Y Y rất mạnh, bỗng nhiên bị người ta ngăn cản nên cô ta cực kỳ không thoải mái, vặn vẹo người, như nhận ra người trước mắt, cô ta rên rỉ: “Học
trưởng… Em khó chịu lắm. Học trưởng cho em… Em muốn… Y Y muốn.”
Nam Cung Cảnh tựa hồ bị những lời này làm cho bừng tỉnh, vội vàng vọt vào phòng, đóng sầm cửa lại.
Bên trong vang lên những tiếng bịch bịch, phòng nghỉ này hiệu quả cách âm rất tốt, có thể truyền ra tiếng động lớn như thế chứng minh người bên trong dùng cực kỳ nhiều sức lực.
Thời Sênh dựa vào tưởng, suy tư, không phải ba người này sẽ 3P ở trong luôn chứ?
Tiếu Vi không hiểu tại sao khi nhìn Nam Cung Cảnh vào phòng đem cửa đóng lại, cô ta có vài phần thất vọng về người đàn ông đó.
Có đôi khi, thích một người chỉ trong nháy mắt, mà thất vọng về một người cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi.
Cô ta quay đầu nhìn Thời Sênh ở bên cạnh, lại thấy mắt cô sáng lấp lánh nhìn chằm chằm vào cửa phòng như thể có thể nhìn xuyên qua cánh cửa, thấy được cảnh tượng bên trong vậy.
“Trong đó là ai thế?”
“Không biết, nhưng người đàn ông vừa rồi hình như là Cảnh thiếu.”
“Cái gì mà hình như, rõ ràng là Cảnh thiếu, Lăng học trưởng cũng đi vào, cô gái trong đó là ai vậy?”
“Hứa đại tiểu thư cũng ở đây, đứng cạnh Tiếu nữ thần, trời ạ, tình huống này là như thế nào?”
“Càng nghĩ càng thấy kinh khủng.”
Đám sinh viên đều tò mò về thân phận của cô gái trong phòng kia nên chẳng ai muốn rời đi, đều sôi nổi đứng chờ bên ngoài cửa, mà một vài người nghe phong thanh tin này cũng chạy tới.
Cũng may, cửa phòng đóng không bao lâu liền mở ra, Nam Cung Cảnh ôm lấy Tô Y Y đã mặc lại váy áo chỉnh tề, che mặt cô ta để người khác không thấy đó là ai.
Lăng Hạo đi theo ngay đằng sau, trong tay còn kéo nam sinh kia chỉ mặc một cái quần cộc, đã ngất xỉu, trên người và mặt đầy vết máu, nhìn cực kỳ thê thảm.
Ánh mắt Nam Cung Cảnh nhìn tới Thời Sênh, đồng tử co lại, khuôn mặt đẹp trai tràn đầy lạnh lẽo.
“Hứa Thừa Nguyệt, chuyện này tôi sẽ tuyệt đối không tha cho cô.”
Lăng Hạo cũng nhìn tới, con ngươi lạnh như băng làm người ta không rét mà run.
Mọi người vội vã lui về sau, hai người này thật đáng sợ.
Thời Sênh và Tiếu Vi hoàn toàn đứng trơ ra ở đó. Tiếu Vi muốn lùi về sau nhưng không hiểu sao nhìn thấy dáng vẻ giận dữ của Nam Cung Cảnh, cô ta không muốn lùi lại nữa.
Thời Sênh đứng thẳng, bước vài bước tới trước mặt Nam Cung Cảnh: “Nam Cung Cảnh, anh đang muốn vu oan hãm hại tôi đấy à?”
“Cô dám nói không phải do cô làm?” Nếu không phải anh ta đang ôm Y Y, anh ta chỉ sợ mình sẽ xông lên bóp chết cô gái này, sao cô lại có thể độc ác như thế chứ?
“Tại sao tôi phải vì một đứa con gái chẳng liên quan mà hủy đi tương lai tốt đẹp của mình chứ?”
“Cũng chỉ có cô… có mâu thuẫn với cô ấy, ngoại trừ cô ra thì còn ai?” Anh ta đã quá nhân từ rồi, giờ anh ta chỉ muốn Hứa Thừa Nguyệt sống không bằng chết.
“Nghe ý của Cảnh thiếu thì hình như là Hứa đại tiểu thư làm, rốt cuộc Cảnh thiếu đang ôm ai thế, hoàn toàn không nhận ra.”
“Lễ phục kia… hình như là Tô Y Y, đó là chiếc váy mà Tô Y Y mặc hôm nay.” Trong đám người không biết ai nói ra câu đó, tức khắc làm cho tiếng xôn xao càng rõ hơn.
“Tô Y Y? Không thể nào…”
“Hứa đại tiểu thư, Cảnh thiếu, Tô Y Y, Lăng thiếu… Mối quan hệ thật loạn quá. A, bên cạnh Hứa đại tiểu thư còn có Tiếu nữ thần.” Tiếu Vi thích Cảnh thiếu cũng không phải chuyện gì bí mật cả.
Nhưng lúc này cô ta lại đứng cùng một chỗ với vị hôn thê tiền nhiệm của Cảnh thiếu, hai người này không phải kết bè kết phái làm gì chứ?
Đôi con ngươi sắc bén của Nam Cung Cảnh nhìn xung quanh: “Chuyện hôm nay nếu ai dám ra ngoài nói bậy thì đừng trách Nam Cung Cảnh tôi không khách khí.”
Tiếng bàn tán xung quanh lập tức im bặt, có thể đối nghịch với Nam Cung gia, ở đây chắc chỉ có… Tiếu gia và Lăng gia mà thôi.
“Hứa Thừa Nguyệt, chuyện này tôi sẽ không bỏ qua.” Lo lắng cho thân thể của Tô Y Y nên Nam Cung Cảnh không dám đứng lại lâu. Muốn báo thù cho Y Y thì lúc nào mà chẳng được.
Ánh mắt Lăng Hạo cũng trừng lên như cảnh cáo Thời Sênh, xách theo người rời đi với Nam Cung Cảnh.
Thời Sênh yên lặng đứng đó giơ ngón tay thối lên.
Lũ ngu!
Tiếu Vi xấu hổ, tình địch cũ này hình như đã thay đổi phong cách rồi!
Đám người đứng xem cũng có suy nghĩ y như cô ta.
Thời Sênh tách ra khỏi Tiếu Vi, một mình quay về phòng của mình, Hạ Ninh và An An chưa về, Thời Sênh rửa mặt rồi leo lên giường ngủ, đêm nay sợ là có kẻ nào đó ngủ không ngon nha!
Nghĩ tới chuyện có người không ngủ được, cô ngủ đặc biệt vui vẻ và ngon lành.
…
Trong biệt thự của Lăng Hạo…
Trong phòng tắm có tiếng nước chảy rào rào, còn mơ hồ truyền ra tiếng khóc tấm tức.
Nam Cung Cảnh và Lăng Hạo đứng ở ngoài cửa phòng tắm, mỗi người đứng một bên, thần sắc đều rất kém, nhưng cả hai vẫn nhìn chằm chằm vào cửa phòng tắm trong suốt đang đóng kín.
“Y Y, em đã tắm suốt một giờ rồi, em ra ngoài đi.” Lăng Hạo không nhịn được gõ cửa phòng tắm.
Dù anh ta có gõ thế nào thì Tô Y Y vẫn không chịu mở cửa.
Lăng Hạo liếc nhìn Nam Cung Cảnh, hai người đàn ông mắt đỏ bừng bừng, cơn giận giữ trong lòng không có chỗ phát tiết nên khuôn mặt hơi vặn vẹo.
“Hứa Thừa Nguyệt!” Nam Cung Cảnh cắn răng nện lên vách tường một cái, máu tươi tức khắc thấm đỏ bức tường màu trắng.
Lăng Hạo lại đi ra ngoài đánh nam sinh kia thêm một trận nữa, sau khi phát tiết hết lửa giận trong lòng mới quay lại tiếp tục gọi Tô Y Y, cuối cùng cũng gọi được cô ta ra ngoài.
Tô Y Y đứng ở cửa phòng tắm, làn da đỏ lên không chút bình thường nào, rõ ràng là đã dùng sức kỳ cọ rất mạnh. Tóc ướt sũng dính lên má, hốc mắt đỏ bừng, nhìn qua cực kỳ đáng thương.
Nam Cung Cảnh muốn ôm lấy Tô Y Y, nhưng anh ta vẫn chần chừ, bên tai không ngừng vang lên tiếng rên rỉ cầu hoan của Tô Y Y, mà đối tượng được cầu hoan lại là Lăng Hạo.
Không biết vì sao, đột nhiên anh ta nghĩ tới câu nói trước kia của Thời Sênh: Cẩn thận tiểu bạch hoa bò lên trên tường!
Câu nói ấy liên tục lặp đi lặp lại trong đầu anh ta.
Ngày thường anh ta không chú ý chi tiết, lúc này mới vô cớ nhớ lại, nhớ từng li từng tí, hình như đúng là Tô Y Y và Lăng Hạo rất mờ ám.
Tô Y Y thấy được sự chần chừ của Nam Cung Cảnh thì nước mắt lã chã rơi xuống, đáy lòng đau, vừa hận lại vừa bực.
Lăng Hạo lạnh lùng trừng mắt với anh ta một cái, sau đó ôm Tô Y Y quay về giường ngủ.
Danh Sách Chương: